Trần Chu đang  chuyện với Tống Văn Thư: “Nếu là  trai của em,   sẽ  thế nào?”
Tống Văn Thư   chút do dự: “Nếu là  trai  thì sẽ  để xảy  chuyện như . Mà nếu  rơi  tình cảnh mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, thì khả năng cao là   sẽ bằng  giá thu xếp để chị dâu   lo toan gì.”
Trần Chu   liền trêu: “Đó đó, cho nên Thịnh Hoa và  trai em   cùng một loại . Em khen    trai như , chị dâu còn đang ở đó,  trai em  tức tối phát hỏa mới là lạ!”
Tống Văn Thư sửng sốt, hừ một tiếng  thèm để ý tới   nữa.
Sau khi   suy nghĩ thầm kín của đối phương, cô chợt cảm thấy bản   mà khen  đàn ông khác  mặt chị dâu, chắc  trai sẽ hận  thể tóm cô  mà giáo huấn một trận mất.
Đâu còn cách nào chứ,  trai của cô  cho dù  trai đến mấy, thì cũng là  trai ruột,  từ nhỏ tới lớn thì cũng đến lúc ngán , chẳng lẽ còn  cho phép   chiêm ngưỡng cái  khác ?
Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh  phía  cũng đang  chuyện .
Diệp Mạn Tinh hỏi một câu, tình cảnh của Thịnh Hoa nên giải quyết   cho  thỏa hơn, vì rõ ràng Thịnh Hoa đang gặp chuyện chẳng lành.
Tống Văn Cảnh đáp lời: “Nếu  liệu  hiểm nguy, thì  liệu tính đường lui sớm thôi. Nếu    ,  thì  cho   một khoản bồi thường hậu hĩnh.”
Thật , sai lầm lớn nhất của Thịnh Hoa vẫn là tại thời khắc hiểm nghèo như   lén lút qua  với Triệu Giai Giai, để  phiền phức lớn, còn đẩy một cô gái  chỗ hiểm nguy.”
Cô    hiểu, Thịnh Hoa đúng là  chuyện bất nhân bất nghĩa.
Có điều đây là chuyện riêng tư của  ,  ngoài như bọn cô chẳng tiện bình phẩm.
Nghiêm túc mà , cô cũng coi như thiếu đối phương một ân tình. Về  Triệu Giai Giai  chuyện gì, nếu vẫn tìm  thấy Thịnh Hoa, bọn họ còn  để tâm giúp đỡ phần nào.
Cô  cho rằng chuyện  sắp qua , ai ngờ  trai phía  đột nhiên dừng bước, hỏi: “Thật sự...  lắm ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-662.html.]
Lúc    rõ vui giận, nhưng   dừng , bỗng nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y cô.
Diệp Mạn Tinh chẳng kịp suy nghĩ, buột miệng  thật: "Đẹp, thật sự   trai."
Lời vợ  dứt, Tống Văn Cảnh  thấy vị dấm chua tràn ngập trong lòng.
Anh thầm nghĩ: Đẹp trai ở chỗ nào cơ chứ?
Ánh mắt thì quá đa tình nhưng  rỗng tuếch, cả  phảng phất vẻ chán chường, tư thế  thì chẳng đủ đoan chính chút nào.
Gà Mái Leo Núi
Thật  Thịnh Hoa từng là   đỉnh cao danh vọng, nay  sa cơ lỡ vận, nhưng xét về diện mạo thì quả thực  tồi.
Chỉ là do   thích mà thôi, chẳng thích ánh mắt của vợ   hướng về kẻ khác. Ai ngờ lúc   đang ghen tị, bỗng nhiên tiếng lòng của vợ  vọng tới tai :
[Đẹp thì đúng là  thật, nhưng  thật sự  thể nào so sánh  với Tống Văn Cảnh, tuy rằng đều là mắt đào hoa, nhưng ít nhất sự lạnh lùng và sắc bén của   đủ sức xua  hơn nửa đàn ong bướm vây quanh .]
[Quai hàm càng thêm tinh xảo, sống mũi cao thẳng, ngũ quan như họa, càng thêm khôi ngô tuấn tú. Quan trọng nhất là khí chất toát  từ  vô cùng chính trực. Mấu chốt nhất   Thịnh Hoa phảng phất nỗi chán chường đến tận xương tủy,     là  bộ niềm tin  tan tành mây khói.]
[Riêng về phần dung mạo của Tống Văn Cảnh, quả thực ăn đứt khối  tài tử đang nổi như cồn ngoài . Nếu  mà bước chân  giới giải trí Hồng Kông, chắc chắn sẽ khiến  bao kẻ  thất nghiệp. Mà quan trọng là    chỉ  gương mặt , vũ lực còn mạnh mẽ như thế, còn gì để chê trách ?]
Diệp Mạn Tinh thật sự nghĩ như .
Thế nhưng, cô  chẳng thể  thẳng  như .
Cô đều  Tống Văn Cảnh   lòng  ,  còn là Binh Vương  võ công cao cường nhất. Tuy rằng cô  từng thấy   tay, nhưng luôn  võ công của    hề tầm thường.
Chẳng qua cô   thế nào đây, ngẫm nghĩ một hồi  lên tiếng: "Anh ba vẫn  trai hơn.” Cô còn cho rằng  giải thích thêm một chút, nhưng ngoài dự liệu, Tống Văn Cảnh  tỏ  vui vẻ khôn tả?