Bởi vì vợ nhờ  kiểm tra mấy thứ đồ,   tìm  một ít manh mối, nhưng khi tìm     thể , nếu  vợ  sẽ rơi  tình huống hiểm nguy mà chính cô cũng   .
Diệp Mạn Tinh cảm thấy  thoải mái khi   đàn ông của  vỗ về, dỗ dành như : “Ừm, em định  cùng Tân Lâm đến chợ đá quý."
“Không  là em  mơ thấy sét đ.á.n.h ? Em cần ngọc thạch, việc kinh doanh của chúng  cũng cần ngọc thạch."
Cô  tiếp: "Thế nhưng gần đây  kỳ lạ. Ngọc thạch đang khan hiếm,   cũng đang đầu cơ tích trữ ngọc. Chẳng lẽ ngọc  giá trị đầu tư ?"
“Hả?” Người đàn ông khẽ siết chặt cây bút trong tay, bất giác bẻ gãy phựt, tiếng  của  chợt ngưng bặt.
Sau khi bình tĩnh  một lúc,  mới hỏi: “Muốn  tới chợ đá quý ?"
"Chỗ đó  hiểm nguy."
Tống Văn Cảnh   cau mày, nơi , dù  cho tiền  thường cũng chẳng ai dám bén mảng, thế mà vợ    lá gan lớn đến .
Diệp Mạn Tinh : “Em , nhưng    cùng với em, hơn nữa còn  cả đội ngũ của công ty chúng ."
Ở đầu dây bên , một sự im lặng kéo dài.
Qua đường dây điện thoại, cô  thể cảm nhận  một luồng khí lạnh lẽo bao trùm, cô    đang chất chứa bao cảm xúc.
“Anh ba.” Diệp Mạn Tinh  gọi.
Hoa đào tinh vốn luôn yêu thích tự do, vốn dĩ loại tình huống  nếu  lúc  thì cô   là , chuyện m.a.n.g t.h.a.i cũng sẽ   lúc nào thì  lúc đó. WT808034  lúc  cô  cảm nhận  cảm xúc của  chồng, cô sợ nếu   ,   sẽ tức giận đến phát điên mất.
"Ừm."
Diệp Mạn Tinh do dự: "Anh ba ,  lẽ em..."
"Sao ?" Sau khi Tống Văn Cảnh bình tĩnh , hỏi.
Anh  thấy giọng  mềm mại của vợ, khẽ hừ một tiếng đầy hờn dỗi, Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy trong  nóng ran lên một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-647.html.]
Giọng  khàn khàn: "Em   vợ,  đang  đây."
"Còn chẳng  tại  , hình như em  mang ."
Bên ngoài trời vẫn mưa tí tách, thời đại   cải cách và mở cửa.
Giờ  bên ngoài đều là tiếng rao hàng của  bán rong, dòng    liên tục khiến thành phố  trở nên  sức sống hơn bao giờ hết.
Dường như cô cũng cảm thấy cơ thể  tràn ngập một sự may mắn kỳ lạ,  cảm thấy  giống... Cô nắm chặt ống  điện thoại,   thấy đối phương trả lời, mới hừ nhẹ một tiếng: "Chắc là từ chuyến  thủ đô  . Mà giờ đây em còn bao nhiêu việc  , nào thi đại học, nào  tìm ngọc thạch. Thế mà  chẳng  lấy một lời nào, một chút động tĩnh gì ?"
Gà Mái Leo Núi
Cô nhẹ giọng oán trách: "Lúc đầu em cũng   , nhưng xét đến việc  là cha của đứa bé thì vẫn nên cho   một tiếng."
Giọng cô đúng là dịu dàng, mềm mại,  xong khiến   chỉ  dâng hiến tất thảy.
Cũng may là cô  .
Tống Văn Cảnh  dám nghĩ, nếu vợ  đang m.a.n.g t.h.a.i mà  một  đến chợ nguyên thạch ở thành phố Nam , lỡ  chuyện gì   xảy , chắc  phát điên mất.
Có lẽ là vì  quá sốc  tin vui mà vợ  báo cho, từ đáy lòng  dâng lên một niềm vui lớn lao,   như  điện giật.
Bộp.
Tay  run rẩy, chiếc điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống đất đ.á.n.h "bộp" một tiếng.
Tin vui quá lớn bất chợt ập đến khiến Tống Văn Cảnh choáng váng cả : "Thật ư em?"
Trên mặt  vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng cơ bắp của cánh tay  căng cứng, phía  lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Anh vẫn còn nhớ khi vợ m.a.n.g t.h.a.i  đầu, cô   ly hôn với .
Diệp Mạn Tinh tức tối, gắt lên: "Hả, thế  là phản ứng gì ? Lạnh nhạt quá đấy!"
Cuối cùng Tống Văn Cảnh cũng  thể bình tĩnh , kích động : "Vợ ,  sẽ  ly hôn ."