Đột nhiên Tống Văn Thư  dậy, vô tư lau  khóe mắt,  về phía ngọn núi xanh xa xăm. Giọng  của cô  thật điềm tĩnh nhưng chứa chan nỗi niềm. Tống Văn Thư : "Chị dâu, cho dù     chia tay, thì chúng em cũng  nghiêm túc bắt đầu,  nên chia tay cũng  thật rõ ràng. Chẳng     chia tay ? Vậy thì chia tay!"
Vẻ mặt Diệp Mạn Tinh  phần lạ lùng, nước mắt của Văn Thư  vơi bớt, giọng  cũng  xuôi tai hơn nhiều.
Cô vẫn  hiểu, rốt cuộc cô em gái  thích thú điều gì ở   đến ?
Đẹp ?
Hình như cũng , nhưng chắc chắn    thể  bằng  trai .
Với nhan sắc của Tống Văn Cảnh, quả thực   cứ như thấy Dương Quá , chỉ một cái   khiến   khắc cốt ghi tâm, thật sự   ít   thể thoát khỏi.
Có lẽ từ nhỏ cô em gái   ảnh hưởng bởi ngoại hình của  trai nên mới kén chọn đàn ông đến .
Cuối cùng Tống Văn Thư cũng đồng ý trở về.
Vừa   đường, cô   thở dài, giọng trầm tư : "Chị dâu , mỗi chặng đường đời đều  bao điều  , nhưng cũng sẽ luôn  những thăng trầm chẳng như ý. Những lúc khó khăn, chúng  chỉ cần một vòng tay ấm để sưởi ấm lẫn ."
Tống Văn Thư tiếp lời: "Chị dâu, em khác   ở chỗ,   vì  sống mà sẵn lòng ném  tấm ván gỗ.  chị dâu , khi   ném tấm ván gỗ, em luôn nhặt  tấm ván gỗ , trao cho   một cơ hội để bám víu lấy sự sống."
Diệp Mạn Tinh đột nhiên dừng , nhíu mày  Văn Thư. Cô chỉ  thấy giọng  của cô em gái  văng vẳng từ cõi xa xăm: "Chị dâu,  trai em cũng sẽ như . Dù một ngày nào đó chị  gặp  khó khăn gì,  trai em cũng sẽ sẵn lòng liều , tìm cho chị một lối thoát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-644.html.]
Diệp Mạn Tinh  , trong lòng khẽ rung lên: "Vậy Văn Thư , em  thể chịu đựng  những gian nan  ?" Có lẽ cô là  hiểu rõ nhất một điều rằng nhân thế , khi vui thì dễ, nhưng lúc gặp buồn thì  khó lòng chống chọi.
Bởi vì về tình cảm, dường như con   đầy đủ hơn loài hoa đào tinh   nhiều. Tống Văn Thư đáp: "Vâng, chị dâu. Mọi    đúng, lẽ  em  nên bỏ trốn ngay từ đầu. Có lẽ em cần  trưởng thành hơn một chút, suy nghĩ kỹ  xem rốt cuộc tương lai   sống thế nào."
Sau khi trở về, Diệp Mạn Tinh và Tân Lâm ghé thăm cửa hàng Ngọc Chi Lâm tại thành phố Đông. Sau đó, cô  Tân Lâm bàn bạc về thời gian đấu giá. Cô  gọi điện thoại cho Tống Văn Cảnh,  thể chậm trễ thêm nữa.
Mãi đến chiều tối, Diệp Mạn Tinh vẫn  thể  ngoài gọi điện thoại, bởi cô em chồng bất ngờ ghé thăm. Tống Văn Thư,  một ngày ngủ vùi, dường như  thông suốt  chuyện, với mái tóc rối bù như tổ quạ, đôi mắt sưng húp như hai quả đào, cô bé đến tìm chị dâu.
Điều khiến Diệp Mạn Tinh bất ngờ là cô em  còn mang theo cả đồ ăn.
Vừa bước  phòng, cô   trao hộp cơm cho chị dâu,  tự  kéo chiếc ghế đẩu từ góc phòng khách sạn ,  xuống đối diện.
Gà Mái Leo Núi
"Chị dâu, em  quyết định ."
Diệp Mạn Tinh  ở đầu giường,  sang hỏi cô em: "Em  quyết định chuyện gì ?"
Tống Văn Thư: "Chị dâu, em  nghĩ kỹ . Em sẽ   bộ đội nữa, cũng tạm gác  việc học đại học. Giờ đây, em   xa một chút, để thử sức  ở nước ngoài."
Đôi đũa  tay Diệp Mạn Tinh khẽ rơi. "Tiếng Anh thì   một chữ,  mà em    nước ngoài ?" Cô  Tống Văn Thư như thể đang  một  từ hành tinh khác, thầm nghĩ, đầu óc cô em  chắc   úng nước đấy chứ?
Mà cô  cũng    du học theo diện học bổng, tất cả chi phí đều  tự  chi trả. Hai ngàn đô la Mỹ, lúc  đổi  cũng hơn một vạn nhân dân tệ, quả thực   là một món tiền nhỏ. Diệp Mạn Tinh thì  thiếu  tiền , cô    đủ khả năng lo liệu.  quan trọng hơn, liệu cô em chồng   đủ khả năng tự lo cho bản  khi  nước ngoài ?