"Sao cơ?" Tống Văn Thư sững sờ,  đó nước mắt cô đột nhiên tuôn trào, mặc cho mưa gió giăng đầy mặt, cô kinh ngạc, giọng  nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe   : "Anh  ý gì?"
Trần Chu ôm chặt cô, giọng  hòa lẫn với tiếng mưa nên   rõ mồn một.
Trần Chu: "Anh xin  Thư Thư,  thật tồi tệ,  cảm thấy  hối hận, cảm thấy cưới em về   em  chịu thiệt thòi."
Giọng  của   dường như còn vương vấn điều gì,   tiếp lời: "Anh  d.a.o động khi   ông nội của em là Tư lệnh. Không một  đàn ông nào  thể từ chối  sự cám dỗ , nó  thể khiến cho  và gia đình   thăng tiến vượt bậc."
Hơi thở của   nghẹn ngào,   vùi đầu  cổ Tống Văn Thư: "Anh  ,   để em  bơ vơ xoay sở một . Chị dâu  đúng,  đúng là kẻ   liêm sỉ. Thư Thư,  xin !"
Tống Văn Thư òa  nức nở, đưa tay ôm miệng.
Những giọt nước mắt  cứ tuôn trào  dứt...
Diệp Mạn Tinh  cạnh đó ,  vệ sĩ giương ô che cho cô, lúc  cô đang   mưa, chỉ cảm thấy từng hạt mưa quanh cô như giọt nước mắt đang lăn dài  má cô em chồng .
Mẹ Trần  gần đó, dường như còn   thêm gì, Trần Chu bỗng nhiên : "Mẹ,  về  ."
Nói xong    ôm lấy cô em chồng  nữa,  đó thất thần rời ,  cần ô, cũng   thêm câu nào, cứ thế biến mất trong tiếng sấm ì ầm.
Trên con đường nhỏ, Diệp Mạn Tinh  thấy cô em chồng đang ướt sũng, vội vàng  tới che ô cho cô.
Một hoa đào tinh như cô  bao giờ trải qua loại cảm giác đau lòng đến nhường ...
"Thư Thư , dù  em cũng nên về nhà  quần áo ."
Hiện giờ họ vẫn đang ở khách sạn thành phố Đông, còn  về nhà họ Trần, nhưng cô cũng  ngờ   chuyện  diễn biến khó lường đến  ? Cô  dứt lời, nước mắt của cô em chồng càng rơi nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-643.html.]
Diệp Mạn Tinh đặt tay lên vai cô, khẽ vỗ về an ủi: "Đừng  nữa."
Tống Văn Thư cảm thấy trong lòng vẫn còn quặn thắt đau đớn, hỏi: "Chị dâu, tại     như ?"
"Đó chẳng   của   ? Không    nên mở lời xin , nên nhún nhường mà cầu xin em ? Tại    nông nỗi  chứ?" Giọng Văn Thư đầy ấm ức. Diệp Mạn Tinh chợt nghĩ, con   mà lắm nước mắt đến ... "Dù bây giờ  nhiều mối  hơn, cớ gì em vẫn cứ rơi lệ?"
Cô vỗ vai Văn Thư, nhẹ nhàng dỗ dành: "Em là cháu gái của Tư lệnh Tống, em  những  chị em, chú bác quyền thế. Nếu em  một mối duyên nào, thì chẳng khi nào  lo thiếu những mối duyên   hơn dành cho em cả."
Mưa rơi tí tách  vòm ô, cơn mưa tháng Năm nặng hạt, chỉ chốc lát  thấy dòng nước bùn đục ngầu tràn về con đường đất nơi hai  . Đến cả đôi giày da nhỏ của Diệp Mạn Tinh cũng  ướt sũng, còn cô em gái Văn Thư, dù quần áo  sũng nước từ đầu đến chân, vẫn  mảy may cảm nhận  cái lạnh tê tái.
Tiếng còi inh ỏi.
Chiếc xe  lịch lãm của Tân Lâm chạy tới, báo hiệu  đến lúc họ  rời .
Cũng   Văn Thư   bao lâu.  lúc Diệp Mạn Tinh cảm thấy cánh tay cầm ô  mỏi, bỗng nhiên cô em gái ngẩng đầu  cô, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp như   ớt xát , giọng cũng khàn khàn: "Chị dâu..."
"Sao?"
Tống Văn Thư khẽ : "Chị dâu, chị  thể cho   thời gian để suy nghĩ cho kỹ  ?"
Diệp Mạn Tinh suýt chút nữa thì  rơi cả chiếc ô đang cầm. Cô em gái  của cô,    mụ mị đầu óc vì yêu  ?
Gà Mái Leo Núi
Cô còn đang thầm nghĩ,  nhà họ Tống   thể nuôi dạy  cô em gái ngây dại đến ?
Chỉ là những lời  đó của Văn Thư  khiến cô  phần bất ngờ.