Tống Văn Thư lườm   một cái, chẳng thèm để ý đến : “Chị dâu đang hỏi  đấy.”
Trần Chu  định tâm trạng, trong lòng  chút phức tạp   chị dâu xinh  : “Chị dâu, chị  chiếc hộp gỗ đào  ?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu: “Ừm. Sao em   chiếc hộp gỗ đào ?”
Cô lấy một chiếc hộp gỗ đào từ trong  gian ,  đó ngón tay chỉ  cánh hoa đào bên trong: “Đây là một chiếc hộp tương tự. Chiếc hộp   lẽ còn một cành hoa đào nữa,   em  từng  thấy ?"
Trần Chu   chị dâu xinh ,   chiếc hộp gỗ đào tinh xảo, cuối cùng  một câu: “Chị dâu, chiếc hộp gỗ đào  là do một  trong nhà em cất giữ,  với em rằng nếu như  một  nhận  chiếc hộp gỗ đào  thì em  dẫn  đó  tìm  .”
Diệp Mạn Tinh: ...?
Hửm? Sao lúc cô cần độ kiếp thì cành hoa đào   xuất hiện? Phải dẫn cô  tìm  đó?
“Đi tìm ai?” Diệp Mạn Tinh cảm thấy chuyện  quá đỗi trùng hợp.
Trần Chu  xuống, thở hắt  một : “Người  tên Thịnh Hoa,   trông bảnh bao lạ thường, tài năng cũng hơn , ngay cả căn nhà   tự tay  cho chúng  cũng nổi bật đến mức khiến    ngoái .”
"Thịnh Hoa ư?" Diệp Mạn Tinh   chẳng nhớ  cái tên .
Cô thậm chí còn cố lục lọi  từng chi tiết trong cuốn tiểu thuyết  từng , nhưng dường như chẳng hề  dòng nào nhắc kỹ càng về  .
Cô gác  ý định tìm hiểu ngay, bèn hỏi: “Vậy khi   đưa em chiếc hộp gỗ đào , cành đào đó  ở bên trong ?"
Diệp Mạn Tinh  chút sốt ruột: “Bây giờ em  thể dẫn chị  tìm  đó  ? Chiếc hộp gỗ đào và cành đào  thực sự  hữu ích với chị. Em  yêu cầu gì cứ việc bộc bạch, chị sẽ cố gắng đáp ứng.”
Lúc , ánh đèn trong phòng chợt trở nên mờ ảo, Trần Chu ôm khư khư ly  hoa trong tay, im lặng một lúc lâu chẳng  năng gì. Tống Văn Thư thấy thế liền nóng nảy, đá nhẹ  chân  trai: “Anh  ý gì thế? Chị dâu đang hỏi  kìa, chuyện   gì mà  tiện   ?"
Khi chị dâu kết hôn, cô  chẳng tặng quà gì. Giờ đây, khi chị dâu chủ động ngỏ lời, đây chính là cơ hội  để  trai  thể đáp  tấm lòng của chị .
Trần Chu  vẻ khó xử, thấy hai  phụ nữ trong phòng đều đổ dồn ánh mắt  ,   mới từ tốn : “Người đó  biệt tăm biệt tích . Lúc , em mới  tin nhà    chút biến cố.”
“Biến cố gì?”
Trần Chu lắc đầu: “Em  rõ cụ thể  xảy  chuyện gì, nhưng khi em dò la thì mới    mắc nợ một khoản tiền  nhỏ. Chắc hẳn lúc đó   thiếu lộ phí nên em  cho mượn năm mươi đồng. Sau đó,   tặng em chiếc hộp gỗ đào , nhờ em trông nom, còn dặn rằng nếu gặp   nào  rõ về chiếc hộp thì hãy dẫn  tìm  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-618.html.]
Giọng Trần Chu  chút lạ lùng: “Khi đó, trùng hợp là lúc em sắp xuống nông thôn  thanh niên trí thức. Anh  nhờ em giữ hộ, còn  rằng bảo quản thứ  chắc chắn  lỗ , giá trị của chiếc hộp gỗ đào ít nhất cũng   một vạn đồng. Cho dù  tìm   mua thì cứ tìm  .”
Giá trị một vạn đồng ở thời đại , sức mua tương đương với mấy trăm vạn của đời . Rõ ràng, đây là một món hời cực lớn, đủ sức lay động lòng .
Tống Văn Thư cũng kinh ngạc thốt lên: “Chỉ cái hộp  mà giá trị cả vạn đồng ? Ai mà  ngu xuẩn đến mức bỏ  từng  tiền chứ?  là chuyện điên rồ!”
Sau khi nhận họ hàng, bà nội  dúi cho cô  một phong bì, bên trong  một ngàn đồng. Cô   cảm thấy  như  đổi đời chỉ  một đêm .
Một vạn đồng, tương đương một vạn khối tiền. Thứ gì mà  đắt đỏ đến ? Có cho dù  đ.á.n.h c.h.ế.t, cô  cũng chẳng đời nào tin.
"Mất tích ư?"
Diệp Mạn Tinh: ...?
Nghe  vẻ  trớ trêu thật, nhưng cô cũng  lấy  thất vọng. Nếu    cành đào mà  dễ dàng đến thế thì cô mới thấy lạ  chứ.
" mà hàng xóm sát vách ?"
“Chị  quen  với cô thanh niên trí thức họ Triệu, tức Triệu Giai Giai, ?”
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh cảm thấy cái tên   chút quen tai, cô cẩn thận ngẫm nghĩ , cuối cùng như nhớ  một chuyện từ  xa xôi... Thì  là Triệu Giai Giai.
Thời điểm , khi xuống nông thôn  thanh niên trí thức, Triệu Giai Giai chính là kiểu  điển hình chỉ   vẻ bề ngoài. Cô  từng kể rằng  trai cô  thầm mến mộ chính là  hàng xóm bên cạnh.
Nghe  trông cực kỳ bảnh bao.
Thế nhưng  khi  trai hàng xóm  rời , cô thanh niên trí thức họ Triệu     đổi hẳn thói quen, từ việc yêu thích những   vẻ ngoài ưa   dần  còn quá coi trọng hình thức nữa.
Trần Chu gật đầu: “ , lúc đó chúng em ở cùng trong một viện. Cô  xuống nông thôn muộn hơn em một chút, khi đó cũng là một thanh niên trí thức ở trong thôn.”
“Ồ...” Thì  là hai  khác đợt.
Diệp Mạn Tinh hỏi: “Nếu  bán  ngỏ ý,  bằng lòng bỏ  một vạn đồng để   cành đào . Liệu   thể tìm cách liên lạc với  đó ngay bây giờ ?"