"Mẹ ,  thể tùy ý để cho  xa lạ hôn , cô là cô của con nên  thể hôn một cái thôi nhé?"
Một ngón tay trắng nõn nà giơ lên, Tống Văn Thư rốt cuộc cũng  hôn lên bé con , khuôn mặt nhỏ nhắn  thật mềm mại, bé con thật đáng yêu, đúng là quá đỗi dễ thương.
Cô khẽ ôm chặt hai đứa bé  lòng, trong lòng  ngừng thầm tiếc nuối khôn nguôi: giá như  cũng  một mụn con thì   mấy.
Dù là trai  gái, cô cũng đều yêu thương như .
Thế nhưng, cô   thể sinh nở.
Gà Mái Leo Núi
Cô ôm hai đứa bé, bên tai  văng vẳng những lời của  chồng: "Con cũng  thể sinh con  nữa,  đời , nào  mấy ai  để tâm đến chuyện  cơ chứ?"
“Còn   ly hôn, ly hôn cái gì mà ly hôn, con   thể sinh nở, dù cho  gia thế đến , nào  mấy ai  chê bai? Ba    ghét bỏ con  là may,  thì con với chồng con tự  mà nhận nuôi một đứa nhỏ về ."
Để dứt khoát giải quyết những khúc mắc với cô, chồng cô  gọi điện thoại cho   để  cho  nhẽ.
Chẳng  chồng cô   những gì, thái độ của  chồng  mà  dịu  đáng kể, nhưng trong lòng cô  càng thấy khó chịu khôn tả.
Cô ,  gia thế thì   thật, cũng  nếu như nhà gái  chỗ dựa vững chắc thì thái độ của chồng và  chồng cũng sẽ khác.
Theo lẽ thường, cô nên mừng rỡ, tha thiết mong cầu mới đúng, nhưng mà...
Cô cứ thấy  thứ như một giấc mộng,  hề chân thật chút nào.
Mẹ chồng  mới   nhận nuôi một đứa bé, cô chỉ mới  lung lay, nhưng bây giờ  thấy hai đứa trẻ sinh đôi thì cô  càng thêm động lòng. Giá như cô  thể sinh cho  một mụn con thì   mấy, mà nếu là một cặp long phượng thai như  thì còn gì bằng!
Lúc  Tống Bối Bối hỏi một câu: “Cô ơi, cô vẫn  vui ? Cháu thổi cho cô nhé.”
Nói xong, cô bé thật sự dùng cái miệng nhỏ thổi phù phù.
Tống Văn Thư thấy lòng  như  tan chảy, chỉ  ôm chầm lấy cô bé mãi  thôi.
Cặp long phượng thai   mềm mại, đáng yêu lạ lùng,  năng thì  dễ thương, mà vẻ ngoài thì xinh xắn khôn tả, chỉ cần chạm  thôi cũng đủ khiến   thấy lòng  nhẹ nhõm, ấm áp hẳn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-616.html.]
“Bên ngoài mưa lớn như ,  con còn   nhà?”
Bà Tống đang  nước rửa chân, thấy cô ôm hai đứa cháu nội  ngoài hiên thì  chút ngạc nhiên.
Bà Tống : “Nếu quả thật   thì nhận nuôi một đứa. Ý của ông nhà là  con đến thủ đô ở một thời gian,  đó sắp xếp cho con một công việc, đừng ở nhà ăn    cả ngày, ai mà ưa con cho ."
“Nếu quả thật   thì mở một nhà máy nhỏ trong thôn, hoặc  thì về nhà quản lý nhà máy với chú ba con cũng ?"
"Bà ơi.”
Hai đứa bé sinh đôi thấy bà Tống bước , liền buông cô , sà ngay  lòng bà, quấn quýt  rời.
Bà Tống thấy  thì vui mừng khôn xiết, cố tình rửa sạch tay  mới ôm lấy hai đứa cháu nội,  bảo con gái mang chậu  trong: “Chị dâu của con  nếu như con bận rộn xong  thì  tìm con bé." Văn Thư bưng chậu   nhà,  thấy  thì khựng : “Chị dâu? Có chuyện gì mà   con tìm chị ?”
Bà Tống cũng  rõ đầu đuôi, chỉ : “Chồng con cũng đang ở đấy, con  lau tóc  , đừng để khí lạnh  chị dâu con cảm."
Tống Văn Thư: ...?
Rốt cuộc thì ai mới là con ruột của  ?
Buổi tối, Diệp Mạn Tinh  dỗ hai đứa con sinh đôi của  chìm  giấc ngủ trong phòng,   bố chồng và ông bà ở thủ đô đang  trò chuyện rôm rả, lòng cô tràn đầy mãn nguyện, đặt hai linh quả từ  gian tùy  lên bàn gỗ. Cô còn chuẩn  sẵn hai ly  thơm lừng, chờ đợi vợ chồng em chồng tới.
Diệp Mạn Tinh cũng  rõ vì lẽ gì cô em chồng    cái hộp gỗ đào . Khi Văn Thư trở về, cô  còn cố ý ghé qua phòng bố chồng ngó , quả đúng y hệt chiếc hộp mà Tân Lâm  đưa cho cô  .
Đây là năm thứ ba kể từ khi cô sinh hạ hai đứa trẻ song sinh. Một năm trôi qua với bao nhiêu chuyện xảy đến: nam chính nhận   , suýt nữa thì xảy  chuyện ngoài ý  với nữ chính trọng sinh như trong cốt truyện.  đó chỉ là những vấn đề bên ngoài,  mắt cô đang đối diện với một việc khá trọng đại,  là năm nay cô sẽ  trải qua  độ lôi kiếp thứ hai trong đời.
Thời gian  cận kề, chỉ còn vẻn vẹn mấy tháng, cô vẫn đang vội vã sắp xếp  việc. Đến cành đào duy nhất trong  gian cũng đang bận rộn để phục hồi đôi chân cho Cố Nguyên. Không ngờ rằng đúng lúc   đột nhiên   mang cành đào tới? Thời điểm  thực sự quá đỗi trùng hợp. Rốt cuộc  đó là ai? Vì  cô em chồng   sở hữu hộp gỗ đào?
“Chị dâu, chị tìm em ?”
Tống Văn Thư rụt rè, chậm rãi bước , sợ   chị dâu xinh   la mắng. Tống Văn Thư cũng  tâm phục khẩu phục, ban đầu cô  cứ ngỡ chị dâu  là   dễ chọc ghẹo, nên khi chị dâu mới về, cô  suýt nữa  tìm cách ngăn cản.