"Thế nhưng, cũng cần    điều kiện và thực tế của bản  , đừng vì chút kiêu căng hão huyền mà tự  vấp ngã, rước lấy vận xui  ."
Cậu đưa chiếc ô trong tay cho nàng. Phía  vọng đến tiếng nức nở, nghẹn ngào, nhưng  chẳng đoái hoài, che ô  bước đến bên cạnh rừng cây, dõi mắt  nàng.
Dưới tiếng sấm chớp âm vang, trong phòng  việc của Tống gia, ông cụ Tống Kiến Quân  triệu tập hai  con trai của chi thứ hai và chi thứ ba, cùng tất cả con cháu  đến tuổi hiểu chuyện, để dặn dò đôi điều:
"Các con cũng đừng quá mong mỏi những cơ hội viển vông. Chỉ cần  bác cả của các con ở đây, chỉ cần các con đủ tài cán, tính tình  đến nỗi nào, nếu  cơ hội, bác cả chắc chắn sẽ  ngần ngại giúp đỡ các con."
Ông cụ Tống cầm điếu t.h.u.ố.c lá, giọng  trở nên tha thiết:
“Không cần  đòi hỏi quá cao, dù cho   thị trấn,  là  giáo viên trong thành phố, chỉ cần các con  năng lực, chẳng lẽ bác cả của các con   giúp đỡ các con  ?"
Ông cụ Tống cố tình cảnh cáo một tiếng, ông    chức vụ của con trai lớn chắc chắn sẽ càng ngày càng cao,   nhà của cán bộ lãnh đạo,  dễ   khác lợi dụng mà kéo con trai cả  vòng rắc rối.
“Ông ơi, cháu   thi đại học.”
Tất cả   đều gật đầu, hơn nữa Tống Văn Đông từ bên ngoài   bỗng nhiên   thi đại học, điều  thực sự  khiến cho ông cụ Tống mừng rỡ khôn xiết.
Buổi tối, Tống Văn Thư  điện thoại xong trở về, hai đứa trẻ song sinh đang chơi trò buôn bán trái cây ở trong sân, chúng chơi cùng với mấy đứa nhóc của chi thứ hai và chi thứ ba.
Dùng lá cây  tiền, hai đứa nhỏ dùng giọng trẻ con : "Không  giành giật  nhé, nếu  thì  dùng tiền để mua,   ?"
Nhị Nha hỏi bọn chúng: "Bối Bối, Đoàn Đoàn ơi, chúng  là họ hàng mà,  thể bán rẻ một chút . Một đồng một quả thì đắt quá .”
Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn liếc mắt  ,  đó vươn bàn tay nhỏ xíu trắng nõn, cánh tay mũm mĩm như củ sen non,  trắng  mịn màng  đáng yêu đến lạ. Lúc , cô bé còn  với các  chị và hai cô trong nhà: "Mọi    tiền, nhưng mà bọn em  nè, bọn em cho   mượn để mua ,  khi mượn tiền thì  tính lãi đó nha.”
Số tiền  cũng chính là những chiếc lá cây, mấy đứa nhỏ đối diện thật sự coi những chiếc lá trong lòng bàn tay của hai  em song sinh như tiền thật, hết   tới  khác mượn ba tấm còn  tính lãi suất cao ngất ngưởng là một tấm, thành công thỏa mãn  vài  mua bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-615.html.]
Cuối cùng, hoa quả bên cạnh hai  em song sinh cũng  bán hết, thu   một đống "tiền" bằng lá cây. Cả hai bên đều cực kỳ hài lòng, trong sân vang lên tiếng   vui vẻ của bọn trẻ.
Hơn nữa, hai cái đầu xù nhỏ xíu của hai  em song sinh chụm   thì thầm một hồi, ánh đèn đêm lờ mờ, bên ngoài trời đêm đang  tiếng sấm rền vang.
Tống Văn Thư che ô  trong đêm mưa, vô thức  hai đứa trẻ song sinh mà thẫn thờ.
“Cô ơi,   cô  ngốc  ,  về đến nhà  mà vẫn còn  dầm mưa nữa?"
Đôi chân nhỏ xíu của Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn lon ton chạy tới, mắt tròn xoe  cô,  nép  mái hiên.
Thấy cô vẫn   , bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tống Bối Bối liền kéo lấy cô, trông đáng yêu vô cùng.
Tống Văn Thư vứt ô xuống,  xổm ôm chặt hai đứa trẻ song sinh, khẽ gọi: "Bối Bối, Đoàn Đoàn."
Tống Đoàn Đoàn là đào hoa tinh,  bé cũng  thừa kế năng lực cảm nhận cảm xúc của  khác, đôi mắt hoa đào xinh  của  bé  cô, giọng con nít hỏi: "Cô khó chịu lắm hả?"
Nghe , Bối Bối giơ đôi tay nhỏ xíu lên vỗ vỗ lưng cô, "bốp bốp bốp". Tay của Bối Bối tuy nhỏ, nhưng từ bé cô bé   năng khiếu thiên bẩm, sức lực lớn đến kinh ngạc, ngay cả ông cụ Tống và chú Tư cũng  ngạc nhiên.
Gà Mái Leo Núi
Ngay cả khi vỗ lưng trong tiếng mưa tí tách, bàn tay cô bé vẫn tạo  âm thanh  nhịp điệu.
Bên tai cũng vang lên giọng  đáng yêu, như dỗ dành lòng : "Cô đừng  mà, ai bắt nạt cô, để Bối Bối đ.á.n.h đòn giúp cô nha."
Cô bé cũng   là chuyện gì, chỉ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn áp  cô, cảm giác  xoa dịu khi bé con chạm tới trong nháy mắt, lòng Tống Văn Thư bỗng dịu   vẻ đáng yêu .
Cô ôm hai bé long phượng thai  định hôn một cái, ai ngờ  hôn hụt lên mu bàn tay mềm mại, chờ đến khi cô ngước mắt  qua, mới  Tống Đoàn Đoàn :