Ông Tống cư xử thật sự  chân phương, tự nhiên, cứ như thể mấy vị lãnh đạo  chỉ xuống thị sát công việc thường nhật .
 trái với suy đoán của  , cả đoàn lãnh đạo từ huyện đến thành phố đều ngỡ ngàng. Họ  thấy Cha Tống  mực kính nghiệp, đội mũ rơm, tay cầm quýt, trông thật sự giản dị và chân thực.
Gà Mái Leo Núi
Trông ông cứ  dáng một vị cán bộ thực tế, lăn lộn từ cơ sở, tự tay bắt việc.
Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo mới khiến ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Vị Thị trưởng Tống vốn đang  đĩnh đạc, ung dung, bỗng sải bước thật nhanh tới, chẳng chút ngại ngần mà ôm chầm lấy  ,   gọi là Cha Tống.
Tốc độ  nhanh đến nỗi, cả đoàn  đều dám đoan chắc,  khi vị Thị trưởng thành phố An Nam của họ giật  thốt lên tiếng “Lãnh đạo!”, định đưa tay níu  nhưng   kịp.
Rồi họ chỉ thấy Thị trưởng Tống lao nhanh tới, cất tiếng gọi: “Anh!”
Cả đoàn lãnh đạo huyện trấn ngẩn tò te  : ......?
Anh? Anh ơi? Anh ơi là !
Ý  là  chứ, tại  vị Thị trưởng  đột ngột cất tiếng gọi "" như thế?
Chẳng lẽ Thị trưởng Tống thật sự  cần giữ gìn thể diện uy nghiêm của một vị cán bộ cấp cao ? Mọi  đều thấy rõ, hai mắt ông Thị trưởng đỏ hoe cả lên, trong giọng   ngoài sự kích động còn pha lẫn chút nghẹn ngào. Chuyện , rốt cuộc là chuyện gì  chứ?
Chẳng lẽ họ  lỡ vô tình xâm phạm  chuyện riêng tư của gia đình vị lãnh đạo ư?
Cha Tống  ôm chặt đến nỗi bùn  bắp chân cũng dây   đối phương. Ông vốn  còn ký ức về  em trai  nên cảm thấy xa lạ, nhưng gương mặt   giống ông đến lạ lùng, hệt như soi  gương.
Thôi thì, nể tình cái gương mặt y hệt  trong gương , Cha Tống đành để mặc Thị trưởng Tống ôm thêm một lát,  mới cất lời: “Cả    bùn đất thế , chú em  đợi   tắm rửa sạch sẽ cái   hẵng vỡ òa cảm xúc chứ.”
Bà cụ Tống che miệng, bật  tiếng nấc nghẹn ngào,  bà chạy đến ôm chầm lấy hai  con trai mà òa : “Kính Quân của !”
Trong tình cảnh hân hoan như thế , dẫu cho  là  chậm hiểu đến  cũng  thể nhận , đây là chuyện riêng tư, đại sự của gia đình đồng chí lãnh đạo cấp cao.
 nào ai ngờ , một phó chủ tịch thị trấn hẻo lánh như Thị trưởng Tống  chính là con trai của vị tư lệnh quyền uy ở Thủ đô chứ? Tuổi  lớn như  , quả  khó hiểu vì  ông  xúc động đến mức .
“Cứ để Kính Quân  tắm rửa  ,  chuyện gì thì  phòng  hẵng , ngoài   tiện cho lắm.” Ông cụ Tống cũng bước tới, cố nén niềm vui sướng đang trào dâng trong đáy mắt, lên tiếng phân trần.
Sau khi cha con Thị trưởng Tống  phòng, mấy vị lãnh đạo huyện ủy, thị ủy cũng  hiểu chuyện mà đề nghị  tham quan khu công nghiệp của thôn nhà họ Tống. Đồng chí Chủ tịch thị trấn Trần của công xã nhân dân cũng ngơ ngác  thôi, ông  quả thực  hề   vị đồng nghiệp    lai lịch lẫy lừng đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-601.html.]
Đương nhiên,  c.h.ế.t lặng nhất chính là đồng chí thư ký của Thị trưởng Tống, Lâm Thanh: "...?"
Chuyện ,   thật sự  thể ngờ vị lãnh đạo của    bối cảnh lớn đến , tư lệnh là cha ruột, thị trưởng  là em trai ruột?
Và hôm nay còn cố tình đến để nhận    nữa ư?
Vậy là,    lơ là một chút,  vớ  một cơ hội đổi đời,  hưởng lợi từ mối quan hệ   ?
Phải  rằng thư ký luôn theo sát lãnh đạo, thông thường cũng sẽ kề cận để học hỏi công việc, đợi đến khi  thể tự  xử lý  nhiều việc  mới  điều chuyển  ngoài nhậm chức.
Thư ký Lâm cẩn thận hồi tưởng , từ  khi   theo Thị trưởng Tống đến nay,  công việc nào   đến nơi đến chốn ? Sau khi xác nhận là   gì sơ suất,   mới thấy yên tâm phần nào.
Diệp Mạn Tinh   ,  trái cây và đồ tráng miệng cho các vị lãnh đạo,  đó cũng mời họ  gian nhà chính  nghỉ.
Kết quả, cô  bước   thấy   nở nụ  tươi rói với ,  ai khác chính là thư ký của cha chồng cô: “Thư ký Lâm.”
Diệp Mạn Tinh thoáng thấy, hình như vị thư ký  trông  vẻ  phấn chấn thì ?
Thư ký Lâm  trấn tĩnh  một chút thì   ba gương mặt xinh xắn  mặt  cho lóa mắt: “Đồng, đồng chí Diệp.”
Khi  chuyện, thư ký Lâm  thấy đôi mắt trong veo như ngọc đen của cặp song sinh trai gái  mặt, đáng yêu vô cùng. Anh   cưỡng   sự đáng yêu , bèn đưa hết những thứ đang cầm trong tay cho cặp song sinh.
“Hai đứa là Bối Bối và Đoàn Đoàn  ? Đây là cam và lê của chú, chia cho hai đứa nè.”
Trong tay   là một trái cam và một trái lê hái từ cây ăn quả trồng trong vườn nhà họ Tống, bản    còn  kịp nếm thử.
Thế nhưng, cặp song sinh  những  ăn, mà còn lấy một trái cam đang cầm trong lòng đưa cho  : “Chú Lâm, chú ăn nè.”
Thư ký Lâm bỗng dưng  "lên chức chú": “...?”
Cặp song sinh đúng là  hiểu chuyện, bọn nhóc thường sẽ  tùy tiện ăn đồ ăn của  lạ. Hơn nữa, chúng còn  chu đáo, sẵn lòng chia sẻ trái cây của  cho thư ký Lâm.
Suốt quá trình đó, thư ký Lâm cứ thế mà xúc động  thôi, cặp song sinh   nuôi dạy thật khéo léo, còn nhỏ tuổi   chia sẻ đồ ăn với  khác .