Họ cất tiếng gọi đầy phấn khởi:
“Chủ tịch thị trấn Tống ơi, năm nay thôn   mùa lắm, liệu   xếp loại thôn tiên tiến ?”
“ đó, chúng  đang dẫn đầu trong việc cải cách mà, nhất định  ưu tiên xếp thôn   loại tiên tiến  chứ!”
Mấy  thanh niên    giơ loa lên:
“Phó chủ tịch thị trấn ơi, ngài cũng là  trong thôn chúng  đó, đừng  quên hương làng  nhé!”
Mà cha Tống đang  phía , tay cầm hai trái quýt đỏ mọng và vài cây mạ non xanh mơn mởn. Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần lao động màu xanh pha lá cây, chân  đôi dép rơm hở ngón màu vàng.
Ông xắn quần lên một cách giản dị,  đúng đến đầu gối, để lộ bắp chân gầy nhưng săn chắc, vẫn còn dính chút bùn đất đang chảy xuống.
Cánh tay rắn rỏi của ông cũng , tay áo sơ mi trắng  xắn cao,  đó lộ  vài vết xước đỏ ửng như máu.
Điều    ngạc nhiên hơn cả là  đầu ông đội một chiếc mũ rơm, vành mũ còn  cài  ít lá cây xanh tươi, trông ông chẳng khác gì một  rừng  bước  từ chốn hoang vu.
Cũng may ông  khuôn mặt điển trai, hàm răng trắng nõn khi  chuyện và cặp kính mắt mang  vẻ nhã nhặn, thư sinh cho .
Nếu    thư ký mặc bộ vest đen lịch sự, vẻ mặt nghiêm nghị  phía , sẽ chẳng ai tin rằng  đàn ông trông chất phác   là Phó chủ tịch thị trấn Hồng Kiêu mà họ đang tìm.
Diệp Mạn Tinh nhịn   bật  một tiếng, cuối cùng cô cũng hiểu  cái tính cách  phần tưng tửng của  em chồng Tống Văn Lâm  là học  từ ai.
Cha chồng cô vẫn còn giữ  vẻ mộc mạc đến  ư, bộ trang phục hôm nay quả thực  ấn tượng.
Mẹ Tống  bên cạnh cũng  chịu  mà buột miệng:
“Thế  cũng quá là  hợp mắt  đấy.”
Diệp Mạn Tinh nở nụ  chuẩn  giới thiệu cho ông cụ Tống và bà cụ Tống ở thủ đô, nhưng kết quả là cả đám  đều đang vội vã tiếp cận cha chồng cô.
Thôi  , dù  bọn họ cũng cần một chút thời gian để điều chỉnh  cảm xúc.
Lúc  cha Tống vẫn    gì cả, ông vẫn đang thoải mái và   chút áp lực nào,   thì cũng chỉ  hiền:
“Có thể  xếp loại xuất sắc   là tùy  sự cạnh tranh của  ,  cũng   khả năng mở cửa  cho ai cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-600.html.]
Đằng  lập tức vang lên những tiếng than thở buồn bã.  khi những tiếng than phiền đó  dứt, bọn họ đều nhận   gì đó là lạ,     bỗng dưng yên lặng đến  chứ?
Khi   , họ  dọa sợ đến nỗi suýt chút nữa  vứt luôn giỏ tre  vai để bỏ chạy. Trời ơi, trong cái sân   ít nhất hai ba mươi ánh mắt đang đồng loạt  chằm chằm  bọn họ.
Quan trọng hơn là những   đều ăn mặc cực kỳ đoan trang, khí thế lãnh đạo toát  ngút trời, cứ thế mà  thẳng  bọn họ một cách chăm chú.
Ối giời ơi, sợ xanh mắt ! Chân cẳng ai nấy đều run cầm cập,   ai báo  chuyện  , vì  nhiều vị cán bộ cấp cao  tề tựu đông đủ đến thế?
Thậm chí Cha Tống cũng ngẩn  , cặp kính  sống mũi suýt thì rơi.
Ông cũng chẳng thể ngờ các vị lãnh đạo  kéo đến đông nghịt như thế. Cảnh tượng  thật sự quá chướng mắt, một bên là các vị cán bộ ăn vận chỉnh tề chờ đợi, còn phía  thì  luộm thuộm nhếch nhác thế  ?
Thực tình, kể từ dạo chân cụ Diệp khỏi bệnh, cái khí chất uy nghiêm, khuôn phép của Cha Tống cũng vơi  phân nửa, ông sống thoải mái hơn, y như cái hồi còn khoác áo lính .
Gà Mái Leo Núi
 mà, buông thả thế  cũng  quá đà  chứ? Cha Tống cứ ngỡ chỉ  cha  ruột và em trai từ Thủ đô về nhận mặt con cháu là xong xuôi.
Ông còn đang nghĩ,  thế  coi bộ  xuề xòa,  nên xắn ống quần lên cho gọn gàng  , thì hai cái bánh bao nếp trắng nõn, bé xíu  í ới, chân ngắn tũn chạy vội tới:
“Ông ơi, ông ơi ôm cháu với!”
Thôi kệ ! Cha Tống giờ  chẳng còn giữ cái vẻ nghiêm nghị như , ông tự nhiên cúi , ôm chầm lấy hai đứa cháu song sinh, cất tiếng gọi đầy yêu thương:
“Ôi chao, Bối Bối với Đoàn Đoàn về thăm ông đấy .”
“Có nhớ ông  nào?"
Hai đứa bé, ngọt ngào như hai cái bánh bao, líu lo đáp:
“Nhớ lắm ạ.”
“Ông ơi, bà cố với ông cố đang  tìm ông đấy!”
Cha Tống  thế,  phắt đầu  thì thấy bao cặp mắt đang đổ dồn về phía . Ông cũng chẳng ngại chân tay lấm lem, vội vàng đặt cặp song sinh xuống đất.
Cha Tống vội sai mấy thanh niên phía  mang rổ quýt ,  ông cực kỳ tự nhiên phủi sạch đôi tay, cúi  cầm lấy mấy chùm quýt vàng ươm cùng mấy trái lê trắng muốt,  lượt mời khách:
“Chào mừng các đồng chí lãnh đạo đến thăm và kiểm tra công tác. Đây là hoa quả từ vườn cây của gia đình nhà họ Tống chúng  trong thôn, mỗi năm chỉ  trái một vụ. Kính mời các đồng chí lãnh đạo nếm thử!”