Trong đầu  chỉ vẳng lên một suy nghĩ: Người con gái  quả là quá thông minh, quá mạnh mẽ, quá ghê gớm.
Đối mặt với một ngôi  sáng chói như Tống Văn Cảnh mà cô   dám dứt khoát   lời ly hôn ?
Dù lòng đầy tò mò, nhưng  vẫn tình nguyện chấp nhận thua cuộc,  thể đổi họ thì thôi, song vẫn tự xem  là đàn em của Tống Văn Cảnh, nghiêm túc giúp  nghĩ kế sách giải quyết.
Sắc mặt Tống Văn Cảnh  dịu  đôi chút, lúc , đôi mắt vốn sắc lạnh của   sẫm đen , mãi một lúc lâu   mới thốt lên: “Nửa tháng nữa  sẽ xin phép về nhà."
Nửa tháng , trong thôn Tống gia, tiết trời đang  mùa xuân tháng ba, một trận mưa phùn lất phất phủ lên con đường đất nhỏ dẫn  thôn, Tống Văn Cảnh bước   làn mưa bụi li ti, thẳng bước về nhà. Gió xuân dịu nhẹ, mưa bay lất phất, dường như  thể gột rửa  ưu phiền trong tâm trí .
Tống Văn Cảnh  cao chân dài, đôi chân dài miên man  bọc trong bộ quân phục màu xanh lục  bạc màu. Có lẽ vì trời đang mưa nên  xỏ giày quân đội cao cổ, phần ống quần  giày bọc kín,  càng tôn lên vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi của đôi chân dài .
Tí tách, tí tách.
Bước chân trầm , vững vàng  con đường lát đá phiến, từng giọt mưa rơi tí tách, vỡ tan  mặt đá,  như một khúc nhạc nhẹ nhàng, du dương, dù chẳng rõ là giai điệu gì.
“Ôi, Văn Cảnh về đấy ! Chúc mừng, chúc mừng nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-60.html.]
Lúc Tống Văn Cảnh   ngang qua trạm xá của thôn   một  kéo . Người  trông chừng độ bốn, năm mươi tuổi, là một  đàn ông đeo kính gọng đen. Vừa thấy Tống Văn Cảnh, nét mặt ông  rạng rỡ hẳn lên, luôn miệng buông lời chúc mừng.
Đây chẳng  bác sĩ Điền của trạm xá ?
Tống Văn Cảnh thoáng chút ngạc nhiên: Chúc mừng? Chúc mừng điều gì đây?
"Bác sĩ Điền."
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh gật đầu chào vị bác sĩ. Anh dừng bước, quan sát kỹ mới nhận  hôm nay ông ăn vận  chỉnh tề, tay xách một cái túi, hình như đang chuẩn    ngoài.
Bác sĩ Điền chỉ cảm thấy  may mắn  lộ vẻ đắc ý, ông   tủm tỉm, lời  ẩn chứa đầy ẩn ý: “Văn Cảnh ,     đội ơn  đấy nhé.”
"Ngay  Tết, vợ   tìm đến trạm xá, nằng nặc đòi mua t.h.u.ố.c tránh thai. Hôm đó trông cô  đáng thương vô cùng, cứ một mực bảo thể trạng   thích hợp  thai,  nhờ  kê đơn t.h.u.ố.c giúp."
Vừa  thấy ba chữ “thuốc tránh thai” , đầu óc Tống Văn Cảnh bỗng chốc như  búa bổ.
Một nỗi chua xót đột ngột ập đến trái tim , một cảm giác lạ lẫm đột ngột ùa  đáy lòng, như  một thứ gì đó đang dần lên men trong tâm can, khiến  cảm thấy vô cùng chua chát. Anh  cách nào diễn tả  rốt cuộc đây là cảm giác khó chịu  buồn bực, chỉ  nó là thứ cảm xúc  từng nếm trải bao giờ. Nếu bắt buộc  hình dung,  chỉ  thể ví nó như quả mận non tháng tư, chua đến tê lưỡi,  còn  chút chan chát nơi cuống họng.