Mẹ Tống thì  ủng hộ chuyện ly hôn. Miệng Tống Văn Thư tuy cứng cỏi, nhưng lòng  chẳng đành lòng.
Cốc cốc cốc.
Tiếng cãi vã lớn đến mức chi thứ hai bên  cũng  động tĩnh mà chạy sang xem:
"Văn Thư ,  chuyện gì ?"
Tống Văn Thư chẳng bận tâm   gì với  bên ngoài, tay vớ  thứ gì liền ném thứ đó, mục đích chỉ là để chồng   xuống nước.
Nào ngờ   chồng cô  chẳng hề nhượng bộ, còn "hừ" một tiếng đầy thách thức:
"Muốn ly hôn thì ly hôn, mấy năm qua  đối xử với em  đủ   ?"
Người đàn ông  mặt mày cau , nắm chặt bàn tay, chẳng kìm nổi cơn tức mà buông lời:
"Trước  em  hộ khẩu nông thôn,   là hộ khẩu thành phố,   từng chê bai gì em, nhiều năm qua luôn nhường nhịn em,   em vài câu thì   ?"
"Mẹ  bảo em   đẻ,  cũng  về phía em,   đẻ  thì  đẻ, nhưng em thì , em đang  cái quái gì thế?"
"Cuộc hôn nhân   chịu đủ ,  ly hôn thì ly hôn ,  đồng ý, chúng  lập tức giải quyết ngay."
"Trần Chu! Anh cái đồ khốn nạn! Anh bảo yêu em tha thiết, giờ  chê em  sinh  con, đừng  mà kiếm cớ!"
Tống Văn Thư  những lời  mà   run rẩy,  ầm ĩ. Cô  thật sự chẳng đành lòng.
Bỗng nhiên cô  ngã khuỵu xuống,  lóc t.h.ả.m thiết, lặp  lặp :
"Anh  yêu em tha thiết..."
Trần Chu nắm chặt tay, rõ ràng cơn giận  lên đến đỉnh điểm,  thể kìm nén thêm nữa:
Gà Mái Leo Núi
" em cũng  thể thẳng thừng mang chiếc hộp gỗ đào   tặng  biếu xén như thế!"
"Em... em ở bên  bao nhiêu năm nay, đồ  tặng  em    phép tặng chứ, em còn đưa..."
Trong nhà, Tống Văn Thư vẫn  nức nở, lòng đầy sự chẳng đành. Mẹ Tống xót xa thấy con gái chịu khổ, khuyên nhủ mãi  , đành  sang giục con rể dỗ dành. Nào ngờ Trần Chu lúc   vô cùng kiên quyết:
"Mẹ,  cũng thấy  đó, chúng con cưới  mấy năm nay, ở nhà ngày nào cũng cãi vã, cuộc sống  con thật sự  sống nổi nữa, con cũng   tiếp tục nữa."
"Chuyện ly hôn là cô  đề nghị, con đồng ý."
Lời  dứt, bên ngoài vang lên tiếng hàng rào xô đẩy, bỗng nhiên  mấy  hớt hải chạy ùa , mặt mày hớn hở,  chạy  kêu lên:
"Mẹ Văn Cảnh ơi, mau mau mau lên! Có ô tô, tận mấy chiếc ô tô chạy  làng, bảo là đến nhà bà đó!"
Mấy   chạy vội vã đến mức mồ hôi vã  như tắm, khi nhắc đến chuyện ô tô,   kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-596.html.]
Lời  dứt, bỗng nhiên  vài thiếu niên chạy tới, luôn miệng gào lên:
"Đại đội trưởng, đại đội trưởng...."
Có một  bước ,  đám thôn dân đang ngơ ngác:
"Nói gì ,  chậm một chút thôi, bây giờ   còn là đại đội trưởng nữa."
Mấy  thanh niên  thở hổn hển lấy  , lúc  mới kinh ngạc thuật :
"Nhà họ Tống... hình như  một vị tư lệnh lớn đến!  , chính là tư lệnh đó!"
"Cấp   lãnh đạo xuống đây,   nhiều xe con đến, còn  cả lãnh đạo huyện nữa, bảo ông mau chóng  đón."
Mẹ Tống còn  kịp phản ứng :
"Tư lệnh gì?"
Cậu thanh niên thở hổn hển,  đó mới  rõ:
"Nghe bảo là một vị tư lệnh, vị tư lệnh   là họ hàng của nhà .  ,  cả con dâu ông ở đó, dẫn theo cả hai đứa cháu sinh đôi về nữa!"
Ông bà Tống:......?
Con rể Trần Chu và Tống Văn Thư của nhà họ Tống cũng sững sờ: ...? Tư lệnh nào cơ,   là   của nhà  ?
Mọi  vội vã đổ xô  ngoài đón tiếp,  đó  thấy đám trẻ con trong thôn đang nhao nhao chạy về phía đó, còn những thôn dân hiếu kỳ khác   các cán bộ thôn khéo léo dẫn  chỗ khác.
Đường trong thôn quá nhỏ hẹp, xe cộ vốn chẳng thể nào   . Lối  quá chật,  lách qua bờ ruộng, nếu quá đông  sẽ dễ xảy  cảnh chen chúc, hỗn loạn, mà nếu  xử lý khéo léo,  dễ dẫn tới sự cố đáng tiếc.
Trong những năm đầu cải cách, tư nhân  ít  mua  xe, nhà nào sắm  chiếc xe đạp Nhị Bát  là đề tài cho   bàn tán xôn xao mấy ngày liền.
Những nhà sắm  xe đạp thường là những gia đình khá giả.
 nếu  thể   ô tô con thì quả thực   tầm thường,  kể cảnh mấy chiếc xe  nối đuôi  chạy thẳng  thôn,   là một sự kiện ồn ào, gây chấn động cả làng.
Người lớn thì   nhà kéo , còn đám trẻ con thì lách  như khỉ con, đôi chân bé tí chạy lạch bạch  tận ngoài đường,  lớn  gọi cũng chẳng kéo chúng  nổi.
Có cả lãnh đạo huyện  theo, đằng  còn  mấy vị cán bộ và trợ lý nữa. Cảnh tượng  đúng là khiến    khỏi sửng sốt.
Mấy đứa nhỏ nhà trưởng thôn   thấy tiếng ô tô con  vắt chân lên cổ chạy vọt lên .
Chị dâu cả nhà họ Lương cầm theo cây que cời lửa,  chạy  rượt theo, miệng  ngừng mắng sang sảng:
“Mấy cái thằng ranh con ,   cho ! Chúng mày  lật tung cái nhà  lên  ?”