Đôi khi,  cách địa lý chẳng  là sự chia lìa, mà chính  cách trong lòng  mới thật sự là xa cách.
Ánh mắt Tống Văn Cảnh như nuốt chửng cả  cô,  nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, khẽ "ừm" một tiếng  :
“Vợ ,  nhớ em nhiều lắm."
“Lần  chúng  cũng    mật quá mức, nhà họ Tống cũng  tiện..."
“ mà ở nhà ông bà,  mấy chuyện  mật như  thì cũng  tiện lắm.”
Trong lúc  chuyện, cô thoáng liếc  chỗ hai  đang ôm ấp, ý rằng giờ họ  tiện thể hiện tình cảm.
Diệp Mạn Tinh  c.h.ế.t cũng  ngờ rằng sẽ  một ngày, Văn Cảnh   bộ đáng thương với cô.
Khi cô cất lời, đôi môi  đào chúm chím và đôi mắt hạnh long lanh như phủ một tầng  nước, mỗi  khép mở đều mang theo sức hấp dẫn khó cưỡng.
Tống Văn Cảnh chỉ mãi ngắm  cô, cổ họng   kìm  mà khẽ giật giật. Anh cúi đầu, ghé sát tai cô dỗ dành:
“Mình  ngoài thuê một căn buồng ở nhà khách nhé?"
Cuối cùng, đêm hôm đó, Mạn Tinh   Văn Cảnh dỗ ngọt, cùng  đến nhà khách.
Mạn Tinh  thiết tha  chút nào, cô luôn cảm thấy   vì Tống Văn Cảnh  dính m.á.u hoa đào tinh mà  vắt kiệt sức cô. Cô  quá mệt mỏi .
Văn Cảnh vốn  là   bản lĩnh hơn , nay  thêm m.á.u hoa đào tinh dung nhập  cơ thể, thể chất  càng trở nên cường tráng dị thường. Cô  từng trải cảm giác  “hành hạ” dữ dội , thực lòng   nếm trải thêm  nào nữa.
Thế nên khi  ngoài,   dỗ dành  cõng cô . Hai  họ  việc vô cùng kín kẽ, còn dặn dò chị Linh trông chừng cặp song sinh hộ, thành thử lúc rời khỏi nhà chẳng hề   nhà họ Tống phát giác.
Dẫu  yêu thương quấn quýt đến mấy,  nhà họ Tống cũng  từng thấy ai dám  ngoài mà cõng vợ như thế. Cả đám    dịp mở mang tầm mắt,  Tống Văn Cảnh cưng chiều vợ  đến nhường nào.
Khi đến thôn nhà họ Tống, cô Hai Tống quả thực đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Mấy ngày nay, hầu như ngày nào cô  cũng   phiên tra vấn về những chuyện   trong mấy năm qua.
Những cuộc tra vấn vô cùng nghiêm khắc. Tuy cô    chuyện gì phạm pháp, nhưng tác phong  khiến cụ ông và mấy chú bên nhà họ Tống vô cùng tức giận, gần như  cắt đứt vài sản nghiệp mà cô   sắp gây dựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-594.html.]
Cụ ông và các chú còn  thêm, cho dù   cô   kinh doanh  tham gia quân đội, tuyệt đối   dùng danh tiếng nhà họ Tống để  càn,  bậy.
Tóm , họ tước đoạt vô  đặc quyền, tài nguyên của cô, bắt cô  ngoan ngoãn ở nhà học phép tắc lễ nghi, đồng thời đặc biệt răn dạy những điều   phép , đưa  vô vàn yêu cầu khắt khe. Quả thực là hành hạ cô đến mức ấm ức chẳng  tỏ cùng ai.
Cô Hai Tống tức đến tím mặt, cuối cùng đành gọi điện thoại cho cha ruột,  gọi  nức nở.
Gà Mái Leo Núi
Người cha ở đầu dây bên  dằn giọng:
“Nhất định   cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống.  con và chi thứ hai cũng   chút tình cảm nào, bây giờ con chỉ  hai con đường thôi: một là để nhà họ Tống sắp xếp cho con  tòng quân, hai là để họ mai mối cho con một tấm chồng. Tốt nhất là gả  một gia đình thông gia sẽ mãi mãi gắn bó với nhà họ Tống.”
Cô Hai Tống tức đến đau nhói đầu óc, cô  cam lòng, tuyệt đối  cam lòng. Cô  tính toán kỹ lưỡng đến , đường đường là Cô Hai Tống lẫy lừng thủ đô, cuối cùng   gả cho một kẻ ăn chơi trác táng ?
“Cha ơi, con  , con  cam tâm chút nào.”
Giọng cô Hai Tống pha chút nghẹn ngào. Đối với một cô gái ôm đầy tham vọng như cô, nỗi đau  chẳng khác nào  cắt từng khúc ruột.
Đầu dây bên  im lặng một lát   lên tiếng:
“Nhà họ Tống  sắp xếp đối tượng kết hôn cho con ?”
“Hoặc là bản   đó  tài cán hơn , thậm chí lấn át cả gia thế.”
Cô Hai Tống c.ắ.n môi đáp:
“Hoặc là con cháu của những gia tộc lớn nhưng tài cán   phần thua kém một chút. Hiện giờ, đáng để kết thông gia chỉ  nhà họ Cố và nhà họ Chu thôi ạ.”
Nhà họ Cố cô   rõ lắm. Dòng họ   Cố Nguyên thì còn , nhưng Cố Nguyên   thương, đến giờ chẳng    ? Hơn nữa,   còn tỏ ý   lòng với cô, mà Cô Hai Tống cũng là  kiêu ngạo, giờ đây cô cũng là  của nhà họ Tống. Thế nhưng cô   cưới   thích . Từ  khi Cố Nguyên tỏ vẻ  ưa cô, cô cũng chẳng  chút thiện cảm nào với tất thảy những   liên quan đến nhà họ Cố.
Còn nhà họ Chu thì tạm . Nhà họ Chu chính là nhà ngoại của thím Ba,  trong dòng họ  chủ yếu  ở mảng giáo d.ụ.c và thương nghiệp, thế lực cũng chẳng kém cạnh nhà họ Tống là bao.
Thật    ít kẻ thầm thương trộm nhớ cô, chỉ là  khi  mặt cô  vết sẹo,   còn  ngỏ lời  giảm  quá nửa.