Ai nấy đều cho rằng cô là  đanh đá, khó tính, nhưng nào ngờ cô  vô cùng  bụng. Biết món đồ    ho, cô  chủ động mua  mà chẳng mảy may trách cứ cô Hai Tống lấy nửa lời.
Một gia đình gia giáo đến nhường nào mới  thể nuôi dạy nên một  con hiền hậu đến thế? Diệp Mạn Tinh nào     đang miên man suy nghĩ. Cô  mang hai gói  hoa khác đến  mặt ông cụ Tống,  :
“Cháu mới  tin ông nội ngủ   sâu giấc, nên cháu  chuẩn  một ít  hoa giúp an thần. Với ,   cô Hai cũng sẽ  đeo miếng ngọc  nữa nên cháu cũng yên lòng.”
Bà cụ Tống mừng  mặt, thật , dù là bà  những  khác đều  tin  hoa  thể cải thiện giấc ngủ.
 tấm lòng hiếu thảo  thì hiếm  vô cùng, nên bà cụ vẫn tươi  :
“Ôi chao, Tinh Tinh của bà đúng là  hiếu, bà thích lắm.”
Tặng  hoa xong xuôi, cô  lục lọi trong túi xách, lấy  mấy giỏ trái cây đóng gói của “Ngọc Chi Lâm”, mỗi giỏ chừng tám cân trái cây.
Ông bà cụ mỗi  hai cân, còn  thì hai cô, bác Cả, chú Ba, chú Tư mỗi  một cân, coi như chút quà bánh hoa quả mới  lò.
“Vì  tàu lửa bất tiện,  thể mang nhiều, nên cháu chỉ dám mang chút ít trái cây biếu ông bà, bác Cả, chú Ba, chú Tư cùng hai cô  quà mọn.”
Khi cô đến, cô còn mang theo cả một thùng lớn, đến cả Thẩm Nhuyễn Linh cũng  ngờ cô  chu đáo mang thêm cả trái cây.
Trái cây trong  gian của cô thì chẳng thiếu thốn gì, nhưng kể từ  Đổi Mới, Tân Lâm  nhanh chóng gây dựng “Ngọc Chi Lâm” trở thành thương hiệu nổi tiếng ở Dương Thành. Cửa hàng hoa quả  quả thực   chút tiếng tăm ở phương Nam.
Tuy nhiên, ở phương Bắc thì vẫn  mấy ai  đến. Do là loại hoa quả bán  thị trường, nên cách đóng gói cũng  chú trọng, trông  sang trọng    hài lòng  nhận.
Cô  mượn loại túi giữ nhiệt đặc biệt, khi bỏ trái cây  đó thì  thể giữ  độ tươi ngon.
Diệp Mạn Tinh quả thực  tường tận về những họ hàng xa gần của nhà họ Tống. Nhờ  bà cụ Tống dẫn   quen, cô mới nhận mặt  tất thảy   trong nhà họ.
Bác Cả Tống là thủ trưởng quân khu Tây Nam, hiện đang ở  tuyến đầu công tác,  thể về nhà. Vậy nên cô chỉ đành gửi phần trái cây cho chị Cả Tống.
Mọi  đều ngạc nhiên đến ngây ,  ngờ cô  chu đáo đến mức, từ nơi xa xôi như  mà vẫn  quên mang trái cây đến  quà.
Bất kể những thức quả   ngon  , nhưng tấm lòng ,    thấy  mực hiểu chuyện,  tiến  thoái. Dù chẳng ai đòi hỏi, nhưng Diệp Mạn Tinh vẫn ghi điểm đáng kể trong mắt  .
Sau khi  việc   đấy, ông cụ Tống, chú Ba Tống và chú Bốn Tống đều vỗ mạnh bả vai Tống Văn Cảnh, trầm trồ cảm thán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-584.html.]
“Cô vợ  cháu cưới  tệ đó, đúng là hời to.”
"Dạ."
Tống Văn Cảnh vui mừng khôn xiết, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả khi chính bản    khen.
Lúc , chị Tằng bước tới gọi   dùng bữa tối. Cả nhà quây quần bên bàn dài, những món ăn  bàn vô cùng phong phú, khiến Diệp Mạn Tinh cũng ăn uống ngon miệng.
Đương nhiên,  ăn vui vẻ nhất  kể đến cặp sinh đôi. Chúng còn lén  hiệu cho  rằng về nhà cũng   chuẩn  bữa ăn thịnh soạn như ,  khi  Diệp Mạn Tinh đồng ý, chúng mới hớn hở chạy về phía cha .
Ăn tối xong, Diệp Mạn Tinh chơi bài “trốn nhanh” nhưng vẫn mãi  thắng  ván nào. Lần ,    ý   nhường cho cô một .
Cả bàn  quây quần đầy đủ, tất cả đều  để cô  thắng.
Đến cả Tống Văn Cảnh cũng ngạc nhiên  vận đỏ của vợ . Anh ôm hai bé sinh đôi  phía  xem cô chơi, nhưng chẳng hé môi một lời.
Diệp Mạn Tinh cứ thua hoài,  điều bản  cô cũng chẳng mấy bận tâm.
Gà Mái Leo Núi
Lúc trộn bài, cô Hai Tống đang  đối diện Diệp Mạn Tinh.
Diệp Mạn Tinh chỉ cần liếc mắt một cái   thấy sườn mặt bên  và vết sẹo hằn rõ  cổ cô . Cô từng   Văn Cảnh nhắc rằng vì cứu  mà cô Hai Tống mới  tổn hại dung nhan. Đây đúng là ân cứu mạng,  còn  chịu thiệt thòi như .
Khi cặp sinh đôi tròn một tuổi, cô  còn tặng những món quà quý giá. Ván   cô Hai Tống thắng nên giờ đang trộn bài. Cô  là một cô gái nghiêm túc,  việc gì cũng  cẩn trọng, mỗi  trộn bài đều kỹ lưỡng đến từng chi tiết,  để xảy  bất kỳ sai sót nào.
Diệp Mạn Tinh  chằm chằm vết sẹo  mặt cô . Cô Hai Tống nhận , liền mỉm   đầu sang  với cô:
“Chị dâu đang  vết sẹo của em ?"
Diệp Mạn Tinh còn  kịp mở miệng thì cô Ba Tống  bên cạnh  vội vàng chen lời, giọng điệu pha chút tiếc nuối:
“Chị dâu,   chị cũng cảm thấy vết sẹo  mặt chị Hai  cô  mất  vẻ tươi tắn ? Một khuôn mặt xinh  như hoa  mà  chịu tổn hại."
Cô  thở dài,  nãy thua bài cô  chẳng thấy buồn chút nào, nhưng  nghĩ đến nếu   mất  nhan sắc là , chắc chắn cô  sẽ  lóc bi t.h.ả.m suốt ngày.