Ông  đeo chiếc kính gọng đen, biểu cảm  gương mặt và nụ  đều tiết chế đến mức cứng nhắc, như   rèn giũa kỹ lưỡng. Ông vận chiếc áo Tôn Trung Sơn màu nâu trầm, tay xách cặp công văn. Vừa  phòng, ánh mắt ông  hướng về phía Diệp Mạn Tinh. Mặc dù cách một  xa, nhưng  hề tạo cảm giác ông ngó lơ cô, mà ngược , khiến cô thấy ông là    cách quan tâm đến  . Cô cứ ngỡ ông đang  , nhưng thực  ánh mắt ông lướt khắp  gian xung quanh, một khả năng  chủ tình thế vô cùng tuyệt vời. Đến cả nụ  cũng như  đong đếm kỹ càng, chuẩn mực đến mức khó tin. Ngay từ cái  đầu tiên, Diệp Mạn Tinh  cảm thấy   nếu  công việc chính trị thì chắc chắn sẽ là một nhà lãnh đạo tài ba.
Cô Tư Tống nhanh nhảu tiếp lời:
“Vừa    đang bàn chuyện Tinh Tinh thi đại học đó ạ. Mẹ  nếu Tinh Tinh đậu đại học Thanh Hoa thì sẽ tặng cháu  một căn tứ hợp viện ở Thanh Hoa  phần thưởng.”
“Còn con, con thấy cháu  khó mà đậu nổi. Bọn con  cá cược rằng nếu Tinh Tinh thi đỗ đại học Thanh Hoa thì sẽ tặng cháu hai căn nhà mặt tiền, coi như  phúc một phen.”
Diệp Mạn Tinh ngơ ngác:...?
   cô    thấy như  .
Tống Tấn Dân  cặp song sinh  cạnh cháu trai , vẻ mặt đầy hài lòng. Nghe , ông cũng bước tới  mặt Diệp Mạn Tinh, lấy  bao lì xì  chuẩn  sẵn từ  đưa cho cô,  hiền từ :
“Thế ? Vậy thì chú Ba cũng  thể  ngoài . Tinh Tinh , đây là bao lì xì mừng hai cháu kết hôn. Còn nếu   cháu thật sự thi đậu đại học, chú Ba cũng sẽ thưởng cho cháu một căn nhà nữa.”
Tâm trạng Diệp Mạn Tinh lúc  chẳng khác nào:...?
Mấy vị đây...  cháu ngập trong của cải ?
Chú Ba Tống  về, một  đàn ông trọng phong thái như ông đương nhiên sẽ  trò chuyện nhiều với Diệp Mạn Tinh. Khúc nhạc đệm  đương nhiên cũng  tốn nhiều lời. Dưới ánh mắt  hâm mộ  xen lẫn ghen tị của  , Diệp Mạn Tinh  thua thêm hai ván, cho đến khi chị Cả Tống  nhịn  , cất tiếng:
“Tinh Tinh, xem  vận may của em kém thật đấy.”
Cùng lắm thì cũng chỉ thua hai tờ tiền đại đoàn kết, giờ thì cô  giàu  lắm . Cô  thử ước lượng, bao lì xì chú Ba  cho chỉ  nhiều hơn chứ  ít hơn hai bao lì xì lúc . Cô    ngờ rằng cả nhà họ Tống, từ  lớn đến trẻ nhỏ,   thói quen tặng quà hào phóng đến thế. Giờ cô mới   hiểu rõ nguyên tác, chẳng trách cặp song sinh   chiều chuộng đến mức  gì  nấy mà trở nên hư hỏng như .
Thịch thịch thịch.
Cũng may lúc  chị Linh  lấy đồ cho cô   về. Diệp Mạn Tinh  định  dậy nhận lấy thì một miếng bạch ngọc nhỏ rơi từ   cô xuống.
Cô Tư Tống tò mò nhặt lên trả  cho cô, còn hứng thú hỏi:
“Ồ, chị Ba, miếng ngọc  chính là miếng noãn ngọc mà chị  giành với chị Hai đó ?”
Diệp Mạn Tinh:...?
“Hửm? Giành ngọc gì cơ?”
Cô Hai Tống  dự cảm chẳng lành, cô  thật sự  ngờ miếng ngọc  rơi  đúng lúc , vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
“Em Tư!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-583.html.]
Gà Mái Leo Núi
Cô Tư Tống    hiểu ý của chị , ngược  vẫn vô tư tiếp lời:
“Là chị Hai   đó. Chị  bảo chị  giỏi phân biệt ngọc. Lúc đó chị Hai  trúng một miếng noãn ngọc,  giữ  tặng ông nội dưỡng , nhưng   chị ngang nhiên giành lấy mất.”
Cô  cũng  hề  dối, nhưng  khi cô gái ngốc nghếch nhưng vô ý   dứt lời, cả căn phòng bỗng im phăng phắc. Yên lặng đến mức như gặp ma .
“Là  thật ?”
Diệp Mạn Tinh tò mò liếc  cô Hai Tống. Lúc , vẻ mặt cô Hai vẫn còn gượng gạo, đáp lời:
“Chuyện cũng   là tranh giành ngang ngược, mà chỉ là ngọc quý  lọt  mắt cả hai chúng  cùng lúc mà thôi.”
Diệp Mạn Tinh khẽ "" một tiếng, gật đầu xác nhận:
“ .”
Ai nấy đều ngạc nhiên,  ngờ Diệp Mạn Tinh  thẳng thắn thừa nhận. Cô chỉ khẽ mỉm  gật đầu, chẳng bận tâm đến ánh mắt  khác, đoạn khom lưng thọc tay  chiếc túi xách chị Linh mang đến, rút  hai gói  hoa  đưa cho bà cụ Tống.
Cô  :
“Thật  thì,  thấy chiếc vòng ngọc  mang theo chút âm khí, nên  mới quyết định mua về.”
Cô Tư Tống tò mò hỏi:
“Âm khí... là thứ gì  chị Ba?”
“Đó là đồ tùy táng trong mộ.”
Diệp Mạn Tinh điềm nhiên giải thích:
“Miếng noãn ngọc  thoạt   vẻ quý hiếm, nhưng nếu đeo  sẽ ảnh hưởng   đến sức khỏe của  lớn tuổi, nên chị mới  giữ .”
Nghe cô  đến đây,   trong phòng đều hít một  thật sâu. Cô Tư Tống giật , lưỡi cứng , lắp bắp:
“Chị Ba, may mà chị  giữ ... nếu đưa miếng ngọc đó cho ông nội đeo, thì...”
Ngay lập tức,  trán cô Hai Tống lấm tấm mồ hôi lạnh. Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô ,  ai thốt nên lời.
Thế mà  đó, chỉ vì  lời một phía, những   đây  hiểu lầm chị Ba. Em Ba (cô hai Tống) đương nhiên  càng   ấn tượng  về cô .