Diệp Mạn Tinh thoải mái  xuống, trong tay cầm hai phong bao lì xì dày cộp, ước chừng   hai nghìn tệ.
Hai nghìn tệ ở thời điểm  là một khoản tiền khổng lồ. Một gia đình  mười nghìn tệ   coi là "hộ vạn nguyên",  sức mua tương đương gần triệu tệ  . Hai nghìn tệ đủ để một gia đình bình thường sống dư dả mười năm trời.
Đây mới chỉ là tiền mừng tuổi và mừng cưới của họ. Đa  thành viên nhà họ Tống đều  việc trong quân đội hoặc chính trường, nên khoản tiền mừng như  cũng là hợp lý.
Cô ngoan ngoãn  cạnh mấy cô tiểu thư nhà họ Tống. Cô là hoa đào tu luyện thành tinh, mặc dù hiện tại vẻ ngoài chỉ phát huy   năm mươi phần trăm vẻ  thực sự, nhưng vẻ  và sức quyến rũ vẫn khiến  khác khó lòng rời mắt.
Diệp Mạn Tinh   xuống, những  còn  đều vô thức hướng ánh mắt về phía cô. Trong đó  cả cô ba nhà họ Tống,  vốn  chút hiềm khích với cô.
Và cả cô tư nhà họ Tống,  vẫn thường ca cẩm rằng bà nội  thiên vị cháu dâu.
Nhìn thấy một vị chị dâu xinh  đến nhường , cô  trợn tròn mắt, vô thức thốt lên một tiếng:
"Đẹp quá!"
Diệp Mạn Tinh chẳng hề là cô gái quê mùa như lời đồn đại. Cô  tiến đến  tự nhiên, hào phóng  xuống, ngược  khiến mấy cô gái  trông  vẻ lúng túng, thu  .
Lời ghét bỏ  ngoắt thành ngợi khen chỉ trong chớp mắt. Chị dâu nhỏ xinh  thế , liệu  thực sự mang lòng   xa ư?
Nếu như Diệp Mạn Tinh  thấy những lời  thầm trong lòng cô , nhất định sẽ đáp: "Đứa bé ngốc, hoa càng  càng  độc, ví như ' bạn' hoa Bỉ Ngạn của chị đây, là loài hoa  nhất mà chị từng thấy, nhưng cũng là loài hoa độc nhất mà chị gặp."
Sau khi  định chỗ , Diệp Mạn Tinh nháy mắt với cô tư nhà họ Tống:
"Sao em cứ  chị mãi thế? Chị xinh  lắm ?"
Cô tư nhà họ Tống chỉ ngây ngốc gật đầu:
"Vâng,   ạ!"
Thím tư Tống mới  từ phòng bếp ,  thấy con gái    thì nhịn   bật   trêu ghẹo:
"Cháu là Tinh Tinh nhỉ? Thím là thím tư đây, còn con bé  là con gái của thím,  hàng thứ tư trong nhà, tên là Tống Thanh Ninh."
Lúc  nhà họ Tống  náo nhiệt,  tivi còn đang phát tin tức,   từ lúc nào âm thanh   chỉnh nhỏ.
Mấy cô con dâu nhà họ Tống đang phụ việc trong bếp, bên ngoài đều là trẻ con và đàn ông. Bà nội Tống cũng  dậy  lấy thứ gì đó.
Cô cả và cô hai Tống cũng nhanh tay lẹ mắt  giúp  . Trong phòng chỉ còn  mấy đứa nhỏ, chúng đều ngây ngốc  cô.
Mới  nhận một bao lì xì từ chú tư, Diệp Mạn Tinh ngọt ngào cất tiếng gọi "thím tư" cực kỳ dễ thương, khiến khuôn mặt thím tư Tống rạng rỡ hẳn lên.
"Lúc cháu  tới,   đều đoán xem cháu là cô gái thế nào mà  thể khiến Văn Cảnh nhà thím si mê đến ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-579.html.]
Bà  đặt đĩa trái cây  cắt xong xuống bàn, giọng  dịu dàng như nước:
"Hôm nay  thấy, đừng  Văn Cảnh thích, ngay cả thím đây cũng  lòng mất ."
Gà Mái Leo Núi
Mấy bé con cũng gật đầu lia lịa, Tống Bối Bối  bên cạnh cũng gật đầu phụ họa:
"Con cũng thích ạ!"
"Phụt ha ha..."
Thân hình mũm mĩm đáng yêu của cô bé  sức gật gù  vẻ  lớn, khiến cả căn phòng tràn ngập tiếng  ấm áp.
Bà nội Tống mang một đống đồ ăn vặt   thì  thấy những tiếng  . Trên mặt bà là nụ  hiền hòa, tay cầm đủ loại quà vặt như bánh ngọt, kẹo sữa, trái cây tươi, đồ hộp, thịt bò khô đặt lên bàn.
Bà cụ tươi  híp mắt hỏi:
"Mọi  đang  gì thế?"
Bối Bối   thấy tiếng bà, lập tức  thèm chơi nữa, bỏ mặc cha ruột của , lon ton dùng đôi chân ngắn củn chạy tới. Cô bé trợn tròn đôi mắt to long lanh, hỏi bằng giọng trẻ con:
"Bà cố ơi, bà  thích  con  ạ?"
"Ai cũng thích hết con ạ."
Tiếng  của cô bé vẫn còn mang âm điệu của con nít,  êm tai   chút mềm mại đáng yêu.
Thêm  đó, vẻ ngoài cô bé cứ y như em bé trong tranh dân gian,  xinh   đầu còn búi hai chỏm tóc nhỏ xinh xinh nên càng đáng yêu.
Cô bé cứ như bà cụ non, nụ   lòng   mềm nhũn. Bà nội Tống nào còn nhớ nhung gì chuyện hỏi xem   đang  cái gì. Miệng bà   toe toét, tưởng chừng  thể khép :
"Thích chứ, thích lắm chứ! Bà nội thích Bối Bối, thích cả nhà Bối Bối nữa."
Bà cụ  dứt lời, Tống Đoàn Đoàn chạy bước nhỏ tới gọi chị. Hai đứa trẻ mới chịu hài lòng, tiếp tục chạy sang bên  xem cha  đang "đơn thương độc mã" chiến đấu  bàn cờ.
Có hai đứa bé chọc  như thế xong, trong phòng bỗng nhiên hòa hợp hơn một cách kỳ lạ.
Chị cả Tống cầm một bộ bài   hỏi:
“Tinh Tinh , chị là chị cả Tống Thanh Nhã đây, em   chơi bài lá ?”
Cô ba Tống kéo bàn bài tới  tiếp lời:
“Thư ký chú ba  gọi điện tới báo, chú ba  khởi hành  một lúc ,  lẽ tối nay sẽ về ăn muộn một chút. Chúng  cứ  chơi bài  .”