Bà cụ Tống lập tức  dậy  tới. Cháu trai bà  trở về, còn cô gái nhỏ xinh  bên cạnh , hẳn là cháu dâu  chăng?
Nét   khó trách cháu trai bà  mê mẩn.
"Chị Tằng, mau đem khăn bông tới cho Văn Cảnh và Tinh Tinh lau qua một chút. Bên ngoài mưa to lắm ? Sao ướt hết cả thế !"
Hai đứa bé sinh đôi  nhào tới   Tống Văn Cảnh khom  ôm lấy. Lúc , bà cụ Tống   chuyện  đích  cầm khăn bông chuẩn  lau mái tóc cho Diệp Mạn Tinh.
Bà là một bà lão hiền hậu, mái tóc bạc vấn cao, gương mặt hồng hào quý phái đích thực.
Gò má bà cụ tròn trịa, đôi mắt hồ ly cực kỳ quyến rũ, giờ đây  càng thêm rạng rỡ với nụ .
Đôi mắt hồ ly  chính là đôi mắt   trong truyền thuyết, một  phụ nữ sở hữu đôi mắt như  sẽ vô cùng cuốn hút ánh  của  khác phái.
Vừa  là  hồi trẻ bà cụ Tống hẳn   duyên, đôi mắt  mê hồn, còn mang đến một cảm giác  thuộc lạ lùng. Hóa  Bối Bối nhà cô cũng  đôi mắt như , quả nhiên là  di truyền từ bà mà . Bà cụ khi  còn  lúm đồng tiền, trông đặc biệt hiền từ.
Có lẽ vì thực lòng yêu quý các cháu mà   bà cụ luôn toát  đầy thiện ý, khiến Diệp Mạn Tinh  bước  nhà  cảm thấy thật ấm áp và dễ chịu.
Chị Tằng xách dép tới cho hai ,    :
"Mợ chủ, quần áo ướt hết  chăng? Trước hết mợ theo  lên lầu  đồ . Biết hai  sắp về, bà cụ  chuẩn  sẵn quần áo cho cả hai , chỉ sợ     vặn ?"
Đối với đứa cháu cả năm trời  về, bỗng nhiên  tin nó vẫn còn sống, nay   lập gia đình, bà cụ ấp ủ lòng nhiệt thành và nỗi áy náy khôn nguôi. Không  bù đắp  những gì  qua, bà đành  càng thêm tỉ mỉ trong từng chi tiết nhỏ như thế  thôi.
"Cảm ơn bà nội, cháu  ướt nhiều lắm  ạ."
Ướt  bao nhiêu chứ? Đã  xe đón tận nơi . Chẳng qua lúc xuống xe dù  che ô thì mưa vẫn rơi trúng, mái tóc và quần áo chỉ  ẩm đôi chút thôi.
"Chị dâu, để em đưa chị   đồ. Phòng em ở ngay  lầu, chị  thể đến đó ."
Cô hai Tống lộ nụ  ôn hòa chào đón, đôi mắt cô  lúc nào cũng như ẩn chứa ý   thiện. Cả  mặc trang phục tinh xảo  vặn, khom  chuẩn  nhận lấy hai đứa bé sinh đôi.
Tống Đoàn Đoàn bĩu môi  lên tiếng. Tống Bối Bối vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đòi ôm cổ cha:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-577.html.]
"Con  cha bế."
Trên mặt cô hai Tống  lộ rõ vui  giận, chỉ thấy cô  vẫn giữ thái độ   để dỗ dành cô bé:
"Được, Bối Bối   thì chúng   theo ."
Đứng mãi ở cửa cũng  tiện. Muốn  quần áo thì cô cũng  sẵn  nhiều trong  gian riêng của .
Chỉ là  xuống tàu    đón ngay, cô  kịp chuẩn  quà tặng gì cho nhà họ Tống cả.
Cô thuận tay nhận lấy chiếc khăn tay mà bà cụ Tống đưa tới, giọng  trong veo như tiếng suối chảy.
"Thưa bà nội, thật sự  cần  ạ, cháu chỉ cần lau qua một chút là  ."
"Cô hai Tống khách sáo quá, cháu xin cảm ơn cô nhiều. Hai đứa nhỏ  lâu  gặp cha, cứ ngỡ cha chúng  hy sinh nơi tiền tuyến, ở nhà  lóc  nhiều. Giờ đây, chúng cứ quấn quýt lấy cha chẳng rời, cháu cũng đành chịu, chẳng ôm các con xuống nổi."
Vừa mới gặp, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô  toát lên vẻ  tinh khiết, khiến  ánh mắt   đều như  tắm mát.
Người   thể nghĩ cô đanh đá, khó gần, nhưng giọng cô   dịu dàng  êm tai, cư xử mực thước,  tiến  lùi, giữ thể diện cho  đối diện. Cô chẳng hề kênh kiệu, cũng  khiến ai  lúng túng mất mặt.
Người   nghĩ cô là  con gái quê mùa,  lẽ sẽ ăn vận  tươm tất. Đến nhà họ Tống, ngay cả chỗ ở cũng   canh gác, ắt hẳn cô sẽ rụt rè, e ngại,  dám cởi mở.
Gà Mái Leo Núi
Trên thực tế, cô khoác lên  chiếc đầm may đo tinh xảo, mái tóc xõa ngang vai, kết hợp với dung nhan  tựa tranh vẽ, khiến cả gian nhà bỗng chốc bừng sáng.
Nhan sắc vốn là thứ tài nguyên hiếm  khó tìm, ngay cả trong dòng họ Tống nổi tiếng về tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, nhan sắc của Diệp Mạn Tinh vẫn diễm lệ đến mức khiến    ngỡ ngàng.
Tiếp đó, họ rốt cuộc cũng  thể  thừa nhận,  gương mặt như , dù cô  là một bông hoa  ngốc nghếch  chăng nữa, cô cũng dư sức để nhà họ Tống chấp nhận.
Tất nhiên, cũng  chắc Diệp Mạn Tinh  cần nhà họ Tống  tiếp nhận . Giống như  cha chồng   từng , mặc kệ họ  nhận   , tóm , nhà họ Tống  cứu Tống Văn Cảnh về, còn đem về tận thủ đô để nhờ chuyên gia chữa trị.
Xét về tình lẫn về lý, họ đều  đích  đến tạ ơn. Cô hai Tống còn  kịp thốt nên lời.
Bà nội Tống thấy Diệp Mạn Tinh  vội  quần áo, đợi cô lau khô mái tóc, liền mau mắn kéo cô   cạnh.