Tống Bối Bối nhận  sự ủng hộ liền chống đôi cánh tay trắng nõn nà  hông, cô bé hùng hồn :
“Đông Đông,    xin !”
Cố Đông Đông trông kháu khỉnh, khỏe mạnh, dù còn bé nhưng thằng bé cũng hiểu hành vi   của  là   phép,  còn cãi lời .
Cậu bé mặc âu phục,  đôi giày da đến  mặt Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn, thành thật  lời xin :
“ xin . Để chuộc ,  sẽ biếu mỗi  một đôi giày da mới.”
Đây là cách xin   kèm bồi thường. Tống Đoàn Đoàn trừng to đôi mắt hạt dẻ tròn xoe,  đó  bé đột nhiên thêm :
“Còn  xin  cha nữa.”
“Cha   là con riêng .”
Cố Đông Đông nghi ngờ, thằng bé  xin  cha của ai đây?
“Cha của !”
Tống Bối Bối giơ quả đ.ấ.m lên:
“Nếu  thì  sẽ đ.á.n.h  đấy!”
Cố Đông Đông  sợ cặp chị em song sinh  đ.á.n.h , điều  bé sợ là  khi về nhà sẽ  ông ngoại Tống Tấn Dân dạy cho một bài học nhớ đời.
Mẹ của  bé cũng từng bất đắc dĩ giải thích rằng, nếu gặp các  chị em họ thì hãy âm thầm xin  họ, trẻ con mà,  cần nặng lòng  gì.
Chỉ là  bé còn tưởng chỉ cần xin  hai chị em sinh đôi  thôi, bây giờ  còn  xin  cả  lớn nữa ?
Thấy hai chị em đều trợn mắt  , Cố Đông Đông ‘hả’ một tiếng  gật đầu:
“Được .”
“Hừ,  tạm thời tha thứ cho .”
Tống Bối Bối miễn cưỡng , cô bé vẫn còn  bực .
Tống Đoàn Đoàn kéo tay nhỏ của cô bé, hất cằm chỉ chỉ   trong phòng, đại khái là bảo cô bé  hết đừng gây chuyện.
Tống Bối Bối giỏi dùng nắm đ.ấ.m giải quyết vấn đề, còn Tống Đoàn Đoàn  giỏi dùng cái đầu của  để suy tính. Bây giờ cha  đều   ở đây, chỉ  một  dì Thẩm bên cạnh bọn họ.
 mà  em Cố Đông Đông   cả một gia đình lớn ủng hộ, rõ ràng là  thích hợp dùng cứng đối cứng. Hai chị em giao lưu với , tất cả   trong nhà họ Tống đều thu hết  đáy mắt.
Ông cụ Tống và chú tư Tống  , cả hai  đều sửng sốt:
“Hai đứa bé  thật thông minh, một đứa mạnh mẽ lanh lợi, một đứa  tiến  lùi, đều  dạy bảo  .”
Bọn họ đều là những  từng giữ chức vụ lãnh đạo, chỉ cần liếc mắt là   Tống Đoàn Đoàn còn nhỏ tuổi như    phán đoán tình thế. Quả thật, tuy còn nhỏ nhưng thằng bé   phong thái của một nhà lãnh đạo, thông minh tuyệt vời!
Còn về sức mạnh của Tống Bối Bối thì lúc bế cô bé, chú tư Tống  thử qua ,  đơn giản cô bé là một thiên tài cũng  quá đáng. Chú tư Tống cảm động thốt lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-576.html.]
“Không ở nhà họ Tống,   tài nguyên của nhà họ Tống mà mấy đứa cháu của  hai đều  dạy dỗ cực kỳ .”
Cụ bà Tống thì sửng sốt nhận  hai đứa cháu nhỏ đang ngấm ngầm bênh vực cha .
“Bối Bối, Đoàn Đoàn, cho nên các cháu  nhận bao lì xì của cô ba là vì  mặt  cha   ?”
Chờ đến khi hai đứa bé ngoan ngoãn “” một tiếng, cụ bà Tống mới tấm tắc khen ngợi hai đứa cháu với mấy cô con dâu và các cháu dâu:
“Nhỏ như    bảo vệ cha, hai đứa bé   nuôi dưỡng thật !”
Lúc   mặt cụ bà lộ vẻ vui tươi hớn hở, bà ôm chầm lấy hai đứa, tay bà dịu dàng vuốt ve đôi bàn tay nhỏ bé của chúng,  nhét  tay mỗi đứa một bao lì xì,  phúc hậu mà :
“Vậy bà cố bồi thường thêm cho hai đứa hai bao lì xì,  ?”
“Chờ một lát cha các cháu về,   đều sẽ xin  cha các cháu,  chứ?”
Chờ hai đứa bé dùng giọng ngọng nghịu non nớt đáp lời “Cảm ơn bà cố ạ!”, cả căn phòng tràn ngập tiếng  giòn tan của cụ bà Tống.
Lúc  hai đứa bé  chờ lâu nên  sốt ruột ,  ngừng  về phía cửa hỏi:
“Bà cố ơi, khi nào cha  chúng cháu đến ạ?”
Hai đứa bé vẫn luôn  chằm chằm cánh cửa, dáng vẻ vô cùng đáng yêu  khiến cả nhà ai nấy đều mềm lòng.
Cốc cốc cốc!
Vừa khéo lúc  tiếng gõ cửa vang lên,   đều chuyển ánh mắt  theo. Chỉ  giọng bà v.ú vọng :
Gà Mái Leo Núi
"Thưa bà chủ,  hai,  ba và mợ ba  về  ạ!"
Hai đứa bé hết sức vui vẻ nhảy xuống, chạy thẳng  ngoài:
"Cha !"
Bà cụ Tống hớn hở  lên :
"Mau mời chúng  nhà,  mà , để   ngoài đón chúng mới ."
Tống Thanh Lâm  tới mà tiếng  tới:
"Bà nội, chúng cháu  , bà  cần  đón  ạ."
Giọng  của    dứt, ánh mắt của   cũng thuận theo đó mà hướng tới.
Sau đó, chỉ thấy một đôi nam nữ như bước  từ trong tranh, xuất hiện  mắt  . Chàng trai tuấn tú, cô gái xinh , chỉ cần nhíu mày  khẽ  cũng đủ khiến    ngẩn ngơ.
"Ui  quá!"
Mấy tiếng trầm trồ kinh ngạc vì vẻ  của họ vang lên trong phòng, còn  thứ gì đó đ.á.n.h rơi mà chẳng ai buồn nhặt.