Tống Văn Cảnh gật đầu với Tống Thanh Lâm, giọng trầm ấm:
“Cảm ơn  hai  đón vợ em tới thủ đô. Về bệnh viện thì tạm thời  cần…”
Lời từ chối  kịp dứt, Diệp Mạn Tinh  khẽ khàng cào nhẹ  lòng bàn tay :
“Anh ba, cứ  kiểm tra một chuyến cho yên tâm.”
Dù cô  rõ cơ thể   cường tráng, nhưng dù  cô cũng chẳng  thầy thuốc, để bác sĩ chuyên khoa thăm khám vẫn là chắc chắn nhất.
Đôi mắt đen láy như mực của Tống Văn Cảnh  vợ, thấy sự lo lắng hiện rõ trong mắt cô,  liền  đổi ý định, ừm một tiếng.
Tống Thanh Lâm chứng kiến cảnh tượng tình tứ  thì  hình: ...?
Chẳng   nãy còn cương quyết   ?
Sau khi lên xe, Diệp Mạn Tinh hỏi han về cặp song sinh, Tống Thanh Lâm mới kể rằng ông cụ Tống và bà cụ cực kỳ mong ngóng  gặp hai đứa cháu nên  sai  đến đón chúng về nhà cũ từ sớm.
Diệp Mạn Tinh: ...?
Thôi  , xem  hai đứa nhỏ còn  chào đón hơn cả cô.
Xe khởi hành, Tống Thanh Lâm  ghế lái,  cầm vô lăng  thao thao bất tuyệt giới thiệu phong cảnh thủ đô.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Tống  ở phía tây thành phố. Mấy năm   tịch thu, mãi đến năm nay mới  lượt  trả . Bữa tối nay sẽ dùng tại đó.
Bệnh viện Quân khu mà họ sắp tới  khá xa, tận vùng ngoại ô phía nam thủ đô, nơi  tương đối vắng vẻ. Ngồi xe cũng  mất hơn một tiếng đồng hồ.
Hiện tại, họ đang ở lưng chừng đường,  đến nơi cũng cần thêm một tiếng nữa. Tống Thanh Lâm quả thực  hợp  hướng dẫn viên du lịch, tuy  là  thẳng tính, đơn giản nhưng cách  chuyện  vô cùng dí dỏm, hài hước,  còn  hoạt ngôn nữa chứ.
Thật kỳ lạ là một  ở tuổi   mà vẫn còn độc .
Khi  ngang qua những con phố sầm uất của thủ đô, Tống Thanh Lâm  ngừng giới thiệu cho Diệp Mạn Tinh. Mấy trường đại học mà họ  qua cũng   kể rành mạch từng nơi một.
Chỉ là khi chiếc xe dừng   cổng trường Đại học Sư phạm thủ đô, Diệp Mạn Tinh bỗng  thấy một bóng dáng quen thuộc đang cầm ô bước  cổng.
“Trần Kiều Kiều?”
Gà Mái Leo Núi
Tống Thanh Lâm đang lái xe bỗng giật  phanh gấp:
“Em dâu, em  nhắc đến ai ?”
Anh  cứ ngỡ Diệp Mạn Tinh gặp  cố nhân. Chờ khi  cô    gì,  mới  khởi động xe, tiếp tục  tới bệnh viện. Diệp Mạn Tinh  ở hàng ghế , tay cô khẽ bóp tay Văn Cảnh, thuận thế   bàn tay mạnh mẽ của  nắm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-574.html.]
“Anh ba, Trần Kiều Kiều thi đậu Đại học Sư phạm thủ đô  ạ?”
Chẳng trách cô   mặt ở thủ đô. Tống Văn Cảnh khẽ lắc đầu, giọng trầm:
“Anh  từng liên lạc với cô , nên cũng  rõ lắm tình hình.”
Diệp Mạn Tinh ngớ : “...?”
Thấy    nhắc đến Trần Kiều Kiều, cô  suy nghĩ thêm nữa mà tập trung lắng  Tống Thanh Lâm phía  đang giới thiệu những trường đại học danh tiếng tại thủ đô.
Thủ đô vốn là trung tâm đầu não về chính trị, bởi  những trường đại học hàng đầu nơi đây, bao gồm Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, đều  xếp  hàng danh tiếng bậc nhất.
Sau khi Diệp Mạn Tinh hỏi cặn kẽ về lịch sử của Thanh Hoa,  lẽ vì thấm mệt và cơn buồn ngủ ập đến, cô liền chợp mắt một lát.
Đợi đến khi xe dừng  cổng Bệnh viện Quân khu, Diệp Mạn Tinh bất chợt trông thấy một  đặc biệt mang tên Triệu Lăng. Vừa chạm mặt cô, ánh mắt vị bác sĩ   lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ, thậm chí còn  kìm  mà cất tiếng hỏi:
“Đây... đây chính là vợ  đó ?”
Diệp Mạn Tinh   thì ngơ ngác, trong lòng dâng lên đầy khó hiểu: “...?”
Nhận  chất giọng lạ lẫm, Tống Văn Cảnh vốn  tôn trọng bác sĩ Triệu, liền khẽ cúi đầu thì thầm  tai vợ:
“Vợ ơi,   trong lát   ngay. Em chịu khó chờ  ở ngoài một chút nhé.”
Thực ,   hề  ý định  bất kỳ xét nghiệm nào, mà chỉ  một   phòng chuyên khoa để Triệu Lăng khám qua một lượt.
Triệu Lăng là một nhân vật  tầm ảnh hưởng,  thể  Cục An ninh Quốc gia mời  việc. Ngoài việc chú tư Tống vốn là lãnh đạo một bộ phận thuộc Cục, thì gia đình họ Tống cũng   trao cho Triệu Lăng thứ mà   mong  mới mời   về.
Mặc dù trong lòng Triệu Lăng vô cùng tò mò,  rõ rốt cuộc Diệp Mạn Tinh là ai mà  thể khiến Tống Văn Cảnh  đổi đến mức , trở nên dịu dàng hiếm thấy.
  hết,   vẫn là một chuyên gia  trình độ và kinh nghiệm. Sau khi khám xét tỉ mỉ   Tống Văn Cảnh, từ  xuống , từ trong  ngoài, chiếc ống  trong tay Triệu Lăng bất giác rơi xuống. Đôi mắt sắc bén thường ngày của   lúc  dường như  đủ để quan sát, như  xuyên thấu  thứ.
Triệu Lăng kinh hãi đến ngây :
“Cơ thể  của ,...”
Làm   thể hồi phục nhanh đến ?
Chẳng lẽ đây chính là thể chất đặc biệt của nhà họ Tống ? Mới hai ngày ,   còn  thương nặng,  mà giờ  khôi phục gần như  ?
Tống Văn Cảnh chủ động vươn cổ tay , đây là  đầu tiên   một  đặc biệt đến  khám bệnh.
Tuy quá trình khám bệnh của Triệu Lăng cũng giống như các chuyên gia y tế bình thường khác, nhưng khi   chạm  cổ tay Tống Văn Cảnh,  vẫn mẫn cảm cảm nhận  một dòng nước ấm kỳ lạ đang di chuyển nhẹ nhàng trong cơ thể .