Ông cụ Tống vốn dĩ  mấy khi can thiệp  chuyện nội bộ trong nhà, lúc  đôi lông mày nghiêm nghị  nhíu :
“Sau khi trở về   từng nhắc đến ư?”
Cô hai Tống vội vàng liếc  thím ba đang im lặng  một bên  nhỏ giọng :
“Cháu xin  ông nội, bởi vì    gương mặt y hệt chú ba nên cháu, cháu…”
Dừng một chút, cô  mới  tiếp:
“Cháu sợ khơi dậy sóng gió trong gia đình chú ba nên  dám  với ai, chỉ dám  với một  thím ba.”
Thím ba Tống Chu Thanh Lan  hổ, bà  cố gắng tiếp lời:
"Thưa cha, là  của con. Thuở đó con nào   hai vẫn còn sống, nên mới lầm tưởng Văn Cảnh là con riêng của Tấn Dân ở bên ngoài. Con lo sợ sẽ  ảnh hưởng đến tiền đồ của  , đành  giấu nhẹm ."
Thực tình bà  sợ điều gì thì chỉ   bà  rõ. Ông cụ Tống đăm chiêu liếc  cả bà  lẫn cô hai Tống, rốt cuộc cũng  thốt nên lời nặng nề nào, chỉ :
"Nếu  thế,  cũng  cần  nữa."
"Văn Cảnh  mới  nhận về, dẫu cho con bé cháu dâu    , thì nó cũng  là vợ của Văn Cảnh ."
Ông cụ Tống  thêm:
"Nếu   còn lời nào để ,  thì hãy yêu thương con bé nhiều hơn. Còn nếu vẫn còn băn khoăn rằng  đó  , thì đó là do gia đình    dạy dỗ, mắt kém    . Bởi , chúng  càng   sức bảo vệ chúng nhiều hơn.”
Lời ông cụ  rành rọt như đinh đóng cột, ý chính là, dù cháu dâu   thế nào thì cả nhà cũng  chấp nhận, tuyệt đối   buông lời đàm tiếu  lưng con bé.
Cô ba Tống  phục:
"Ông, nhỡ   ba  thích thì ?"
"Không thích thì  đích  đến nhà ga đón   ư? Cháu cũng lớn lên ở cái đại viện , cháu  thấy mấy ai quan tâm vợ   như  ?"
Không chỉ như thế, ông cụ Tống còn dạy dỗ  cháu gái.
"Cháu  xem, nếu cháu  lập gia đình, suốt ngày về nhà  đẻ, liệu chồng cháu  bao giờ đối xử với cháu tận tình như  ? Tình cảm vợ chồng là sự chân thành, chứ   cứ mãi so bì  cảnh. Hay là cháu nghĩ, gia cảnh nhà  đẻ cháu cũng chẳng kém cạnh gì, nhưng chồng cháu vẫn  từng  thế cho cháu đúng ?"
Cô ba Tống  hỏi đến cứng họng,  thốt nên lời. Lần , mặt cô đỏ bừng, luống cuống cả lên, thực lòng  dám thốt thêm nửa lời nào nữa. Lời ông nội  quả thực quá đanh thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-566.html.]
Lần ,  một ai trong phòng còn dám kiếm chuyện  gây khó dễ cho chi thứ hai. Thấy ông cụ bà cụ che chở con cháu như thế,  ai còn dám đụng chạm đến nữa.
Trong khi nhà họ Tống đang râm ran bàn tán về Diệp Mạn Tinh và cặp song sinh, thì ở một nơi khác...
Diệp Mạn Tinh cùng các con ở  chuyến xe lửa,  tiếng bánh xe lóc cóc đều đều, họ chậm rãi tiến  thủ đô.
Chuyến xe lửa đến thủ đô khi trời vẫn còn tờ mờ sáng,  bốn năm giờ,  cập bến nhà ga. Bởi vì chứng bệnh của nam chính tái phát, dù dòng m.á.u ở đầu vẫn giúp  giữ  sự trấn tĩnh, nhưng m.á.u hoa đào tinh trong tim   tác dụng thôi tình mãnh liệt.
Thời điểm  trùng khớp ba năm  cái c.h.ế.t của  vợ đầu tiên trong nguyên tác, tình cảm giữa nam chính và nữ chính trọng sinh   những bước ngoặt mới. Cô thực lòng  dám đoán liệu nam chính  nảy sinh quan hệ xác thịt với nữ chính trọng sinh  .
Dù  đây cũng là cốt truyện của nguyên tác, mà cô thì cũng chỉ là  vợ yểu mệnh từ sớm mà thôi. Giờ đây cô đang   chuyến xe lửa,  ở bên cạnh nam chính, nếu thật sự  chuyện gì xảy , thì cũng   ngoài tầm với của cô.
Bởi , hai ngày nay Diệp Mạn Tinh   chuyến xe lửa vẫn luôn im lặng, khiến ai nấy đều cảm thấy cô  vẻ  vui. Đến cả cặp song sinh cũng chẳng thể dỗ dành cô,  chi đến những  khác ở đây.
Tống Thanh Lâm cũng  an ủi cô, nhưng    rõ một điều: để một tên đàn ông đầu gỗ  cách dỗ dành con gái thì quả là chuyện lạ đời.
Gà Mái Leo Núi
Ầm ầm, ào ào!
Cơn giông tố bên ngoài vẫn  lúc nào ngớt. Trời tối đen như mực, song tiếng mưa vẫn trút xuống xối xả  ngừng.
Khi tàu   ga, cặp song sinh đột nhiên hét ầm lên đầy phấn khích:
"Cha đến."
Tống Thanh Lâm cũng  bất đắc dĩ,   vội vàng :
"Bối Bối Đoàn Đoàn, cha của các con còn đang ở trong bệnh viện  mà. Lúc bác , cha còn  bó bột trong đó,    thể đến  chứ?"
Bối Bối Đoàn Đoàn vẫn cố chấp  xuống xe:
"Cha tới ."
Ngay cả Diệp Mạn Tinh cũng  sững sờ. Lúc ,  lẽ Tống Văn Cảnh đang  tác dụng thôi tình của m.á.u hoa đào tinh khống chế, chắc chắn  cũng chẳng   đang ở . Thật khó tin    thể đến đây đón cô.
Cô  nghĩ , ai ngờ xe lửa  dừng hẳn, cô vội vàng nắm tay hai đứa con sinh đôi bước xuống. Vừa đặt chân xuống sân ga, cô suýt nữa   một  đàn ông ôm chầm lấy.
Hơi thở nóng hổi của  phả  vành tai cô, giọng  khàn khàn, tha thiết của  đàn ông vương vấn bên tai:
"Vợ ."