Cô ba Tống hừ lạnh một tiếng  :
"Bà ơi, bà  xem chị hai  như ,  xinh    năng lực, còn  thể vì cứu  ba mà tự hủy  dung nhan. Giờ đây,  con gái    hủy dung, cả nhà chú hai trở về liệu  còn đoái hoài gì đến chị hai nữa  đó."
“Thân phận hiện giờ của cô hai Tống quả thật khó xử  bao.”
Lời   dứt, cả căn phòng bỗng chốc lặng phắc. Ai nấy đều thầm cảm thán,  phận hiện giờ của cô hai Tống quả thật  khó xử.
Tống Nhị vốn  hai cụ nhận  con gái nuôi,  danh nghĩa con dâu của chú hai.
Giờ đây,  của chi hai vẫn còn sống, ông    con riêng,   phận con gái nuôi Tống Nhị   giải quyết   đây?
Cô ba Tống liền bộc bạch nỗi niềm:
“Bà ơi, lỡ nhà chú hai  chịu nhận cô hai thì    bây giờ ạ? Bà  thể    chủ ? Cô hai từng  ơn cứu mạng  ba,  vì   mà  hủy dung. Nếu   công nhận nữa thì chẳng  càng thêm tủi hổ  ?”
“Con mau im miệng .”
Cô ba Tống còn   hết lời   bà cụ quát ngừng.
Cô tư Tống, một cô bé còn nhỏ, thấy bà nội thật sự quá thiên vị. Bà đến cháu gái ruột cũng  thương,  cứ thương đứa cháu dâu còn  gặp mặt .
“Bà ơi, bà thiên vị quá  mất.”
Cô bé tuổi còn nhỏ, ngày  bà nội thương yêu những đứa cháu gái như các cô  bao, ngay cả một lời nặng cũng  nỡ . Vậy mà hôm nay, bà  hết lời quở trách chị ba đến mấy bận .
Bà cụ Tống  để ý tới lời cháu gái, bà đặt chiếc thước gạt bài trong tay xuống   mấy đứa cháu gái mà :
“Nếu   thiên vị, thì cũng là thiên vị các cháu đây. Các cháu   chú hai của    thất lạc năm bao nhiêu tuổi ?”
Nói đến chuyện , bà  lập tức cảm thấy xót xa. Con trai bà  thất lạc từ khi mới mấy tuổi, giờ đây bà thương con thế nào cũng là điều đương nhiên. Người còn  về, bao giờ bà mới  thể gặp  con đây?
Thấy nét mặt bà cụ Tống chùng xuống, cô hai Tống vội vàng buột miệng  để xoa dịu  khí:
“Bà đừng nóng giận, cháu từng gặp chị dâu , cô  xinh  lắm.”
Quả nhiên, bà cụ Tống tỏ vẻ hứng thú, bà còn  vui vẻ hỏi:
Gà Mái Leo Núi
“Thật ?”
Cô hai Tống gật đầu:
“Dạ , dáng dấp  xinh , còn am tường về các loại ngọc. Lúc đó cháu định mua một khối ngọc ôn nhuận cực  để biếu ông nội, nhưng   chị  nhanh tay mua mất.”
Lời  dứt, cả căn phòng bỗng chìm  tĩnh lặng. Món đồ định dâng lên ông cụ   cô gái  giành mất ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-565.html.]
Cô ba Tống   mắng nên  dám  gì. Cô tư Tống tặc lưỡi:
“Chị hai, ngay cả chị mà cũng để  khác nhanh tay hơn, thật khó tin! Chị  là mua cho ông nội ?”
Cô hai Tống gật đầu:
“ . Cháu   giá gấp ba  để mua về hiếu kính bề , nhưng chị  kiên quyết  chịu nhượng bộ. Cũng bởi vì  nên mới  chút va chạm với chị .”
Cô tư Tống cảm thán:
“Cứng cỏi đến thế ? Chị hai mà cũng  giành , huống hồ   là để hiếu thảo với trưởng bối mà vẫn  nhượng bộ. Vậy thì quả là  khó gần .”
Người còn  gặp mặt, nhưng ấn tượng đầu tiên của   về vợ Tống Văn Cảnh chính là một  tương đối  dễ hòa hợp.
Cô hai Tống là hạng  nào, thực  mấy cô con dâu  đây đều thừa .
Ngay cả Tống Nhị còn  chịu thiệt thòi, thì cô gái     dễ sống chung  đây?
Cô hai Tống   , cô  dùng vẻ mặt dịu dàng :
“Khi đó, chị dâu cũng   ông nội sẽ là ông nội của chị .”
Những lời  của cô  thực chất là  dụng tâm, cô  hy vọng nhà họ Tống  tất cả hiềm khích của cô  và chị dâu đều là vì nhà họ Tống.
Cho dù    bất kỳ xung đột nào, cũng là vì gia tộc họ Tống chứ   vì bản  cô . Cuối cùng, cô  còn vì cứu   trai  mà  hủy hoại dung nhan.
Cuối cùng, cô cả Tống  bên cạnh khẽ ho khan một tiếng  :
“Có lẽ sẽ  xảy  xung đột gì . Em  vì cứu chồng của  mà  hủy mất gương mặt xinh , còn việc va chạm  cũng là để mua ngọc cho ông nội mới phát sinh.”
“Nếu thím ba vì chuyện  mà để bụng hiềm khích với cô ,  thì thật khó coi, trừ phi…”
Trừ phi còn  uẩn khúc nào khác. Một cô gái vì cứu  khác mà  hủy dung, xung đột  đó cũng là để hiếu thảo với trưởng bối nên mới nảy sinh.
Nếu như  mà vẫn  ghi hận,    còn ai dám giao hảo với nhà thím ba nữa?
Bà cụ Tống còn   thấy , khi  thấy  thì bà  sẽ  vội vàng phán xét ai nên tạm thời im lặng.
Lúc , ông cụ Tống đang  báo ở bên cạnh  hỏi:
“Vậy lúc cháu cứu Văn Cảnh  thấy nó giống với chú ba của cháu ?”
Câu hỏi  quả là một câu hỏi khó xử.