Một tiếng 'răng rắc' khô khốc vang lên. Người lính cảnh vệ  phía , tay lái suýt chút nữa  chệch khỏi đường. Anh  vội vàng đạp phanh két ,   đầu gọi vọng  phía :
“Thưa lãnh đạo!”
Tống Tấn Chiêu  hiệu cho   tiếp tục di chuyển. Rồi ông mới  đầu, ánh mắt nặng nĩu  cháu trai :
“Văn Cảnh, chú  cháu đang lo sốt vó cho vợ.”
“ ít nhất cháu cũng  theo chú về nhà tắm rửa,  một bộ quần áo khô ráo  chứ. Cháu xem  bây giờ đây, mặc đồ bệnh nhân lếch thếch, cả  ướt sũng, mặt mũi lấm lem bùn đất, râu ria lởm chởm... Cháu  sợ sẽ dọa vợ cháu sợ khi  thấy cháu thế  ?”
Tống Tấn Chiêu đường đường là một vị lãnh đạo lớn, nhưng  đứa cháu trai đau khổ thế ,  hiểu  ông  thấy lòng  quặn thắt, chẳng nỡ lòng nào phản bác lời .
Quả nhiên, Tống Văn Cảnh im lặng,   thêm lời nào nữa,  đó  trịnh trọng cảm ơn ông:
“Cháu cảm ơn chú tư.”
Tống Văn Cảnh quả nhiên  đến bệnh viện. Anh về căn nhà tập thể của Tống Tấn Chiêu, tắm rửa qua loa,   một bộ quần áo tươm tất.
Trong   chẳng còn bộ quần áo nào lành lặn. Thân hình  vốn cao lớn vượt trội, ngay cả trong dòng họ Tống cũng ít ai sánh bằng. Giờ đây  đang khoác lên  bộ quân phục lớn nhất của Tống Thanh Lâm.
Riêng chiếc áo khoác,   thể mặc  những loại thông thường. Anh đành khoác tạm một chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình. Chiều hôm đó,  khi ăn vội vàng bát cơm,   tiếp tục   màn mưa lạnh buốt, kiên nhẫn chờ đợi một bóng hình.
Hôm nọ,  nhà họ Tống  tin  mất tích, ai nấy đều hoảng hốt. Sáng hôm   tìm   về,  mà  chỉ tắm gội qua quýt   vội vã chạy , rốt cuộc là vì lẽ gì?
Gà Mái Leo Núi
Đây, đây chẳng  chỉ là một cô vợ nhà quê , liệu cô vợ   gì  đến  ?
Buổi chiều, dù   vài lượt  nhà họ Tống tới khuyên giải, Tống Văn Cảnh vẫn kiên quyết  chôn chân chờ đợi ở sân ga. Ai nấy đều đành chịu thua.
Mọi  chỉ đành để thức ăn tẩm bổ  túi xách cho ,  cắt cử lính cảnh vệ của ông cụ Tống  bảo vệ bên cạnh.
Thật ,  nhiều  trong gia tộc họ Tống đều cảm thấy Diệp Mạn Tinh  xứng với địa vị của họ. Ai ngờ, họ   ông trời tát cho một cái đau điếng, quả là nhục nhã ê chề.
Nếu thật sự  xứng đáng, vì  Tống Văn Cảnh  quan tâm đến cô vợ  đến thế? Thậm chí còn chẳng màng đến sức khỏe bản , cứ thế  đợi mãi ở nhà ga.
Ngay cả bà cụ Tống, nếu   vì trời mưa quá lớn, bà cũng   cùng cháu trai đến đó. Hôm nay, nhà họ Tống đông vui lạ thường, dù   cháu trai thuộc chi thứ hai là Tống Văn Cảnh  tỉnh , nay  hồi phục,     vợ con và  ruột của  đều sẽ ghé qua.
Đối với  cháu dâu Diệp Mạn Tinh,   yêu mến cô, cũng     mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-564.html.]
Người tỏ vẻ  thích cô nhất, đương nhiên là cô ba Tống, chủ nhân của cặp con trai và con gái từng đ.á.n.h  với cặp sinh đôi của Diệp Mạn Tinh. Giờ tan tầm hôm nay, thấy  nhiều  tới nhà hỏi thăm tin tức như , cô  bĩu môi dè bỉu:
"Chỉ là một cô vợ nhà quê thôi mà, chắc gì  xứng với  ba,   để ý  gì  ?"
Cô ba Tống  từng gặp Diệp Mạn Tinh . Thật  cô  chẳng  ác ý gì, chỉ là cảm thấy  sự chú ý đều  cô  chiếm mất, bởi thế nên cô   thích.
Hơn nữa, với địa vị hiển hách của nhà họ Tống, con trai của chú hai cô   cưới một  vợ nhà quê, đương nhiên  thể đường đường chính chính bước qua bậc cửa của gia tộc họ Tống.
Hôm nay là thứ sáu, những  đang   đều tan ca sớm và tề tựu tại đây,  tận mắt   thật.  kết quả   báo là ngày mai cô  mới đến.
Thế nên    trong phòng khách xem TV,  giúp việc bưng trái cây lên, tất thảy   ghế sô pha c.ắ.n hạt dưa chờ đợi.
Bà cụ Tống lật xem quyển album ảnh cũ. Bà tự nhủ, đợi cháu trai khỏe mạnh hơn, cháu dâu và đám chắt tề tựu đông đủ, bà sẽ chụp thêm thật nhiều ảnh để cuốn album thêm phần phong phú.
Ai ngờ   thấy cháu gái   những lời như , bà cụ Tống nhíu mày, lên tiếng dạy dỗ:
"Thanh Huệ, ai dạy cháu  năng như thế đấy? Tính ba đời nhà ông bà nội cháu cũng xuất  từ đất quê, ở quê thì  gì mà  ?"
Mặc dù nhà họ Tống là gia tộc lâu đời, nhưng cũng từng  lúc sa sút.
Chu Than Lan vốn định lên tiếng đỡ lời cho con gái, nhưng bà vốn  khéo ăn . Lúc , bà trừng mắt  cô ba, ý  : "Con rảnh rỗi   việc gì  hơn để   mà  thốt  những lời đó?"
 cô ba Tống  chẳng để ý ánh mắt của  . Hơn nữa vì cảm thấy bất công  cho chị hai, cô  tiếp tục  với bà cụ Tống:
"Bà nội, cháu   nông thôn  , cháu chỉ bất công  cho chị hai thôi."
Bà cụ Tống trừng mắt  cô :
"Chuyện  thì liên quan gì đến chị hai của cháu chứ?"
Lúc   TV đang phát một bộ phim truyền hình. Nếu là ngày thường,   đều sẽ dán mắt  màn hình.
 hôm nay, cuộc trò chuyện huyên náo đến nỗi   chẳng còn hứng thú xem TV, mà đều tò mò  về phía cô hai Tống.
Cô hai Tống   là một  thích  để ý nhiều. Ví dụ như lúc , cô  chỉ đành mỉm  rót  cho ông bà nội và các cô chú.