Cô hai nhà họ Tống cũng ở  bệnh viện thăm khám vài ngày, dần dà cũng   kiềm chế cái tính tiểu thư đỏng đảnh ngày .
Gia đình họ Tống nhờ bác sĩ chuyên khoa kiểm tra vết sẹo  mặt nàng và cho t.h.u.ố.c uống, nhưng  khi bác sĩ  vết sẹo sẽ chẳng thể lành lặn như xưa, nàng  bèn dứt khoát  dùng t.h.u.ố.c nữa.
Bây giờ xem , nàng  đặt cược đúng hướng. Ngay từ đầu,  đ.á.n.h c.h.ế.t nàng cũng  chịu  vì  cứu ai mà  thương, chờ   Tống Văn Cảnh trở về,  nhà họ Tống   vết thương  mặt nàng là vì cứu  mà thành, nhất định sẽ càng thêm day dứt, áy náy với nàng.
Với một cô gái trẻ tuổi,  với một gia tộc như nhà họ Tống, vết sẹo  sẽ   ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng  khiến ông lão, bà lão nhà họ Tống càng thương yêu nàng hơn.
Không, cho dù chi thứ hai  nhận   phận của nàng, cùng lắm thì vẫn  thể giữ tư cách con gái nuôi, nàng sẽ  còn  thiết như  nữa, nhưng tài nguyên cho nàng chắc chắn sẽ  thiếu thốn.
Đây là lời hứa của bà nội Tống, chỉ cần nhà họ Tống vẫn thừa nhận  phận cô hai Tống của nàng, gia đình thông gia sẽ  kém cạnh, và nhà chồng tương lai sẽ chẳng thể nào  tôn trọng nàng.
Cô hai nhà họ Tống    trai danh nghĩa của  đang   giường bệnh, chợt cảm thấy  đàn ông  vô cùng lợi hại, dù đang  dưỡng thương nhưng khí chất uy nghiêm vẫn toát , quả là một  đàn ông xuất chúng.
Chỉ tiếc là cuộc gặp gỡ ban đầu  chẳng mấy thuận lợi. Bằng ,     trai tài giỏi, mối quan hệ sâu rộng cùng với sự che chở của gia tộc họ Tống, thanh danh của cô hai Tống ắt sẽ càng thêm rạng rỡ.
Nàng khó tránh khỏi cảm thấy đối tượng kết hôn bên nhà họ Chu chẳng thể sánh bằng   trai . Đáng tiếc ,    gia thất .
Đêm xuống, giông bão bên ngoài càng thêm phần dữ dội. Bệnh viện về đêm  đỗi tĩnh mịch, trong phòng bệnh lúc , cô hai Tống và cô ba Tống đang  cùng .
Cô ba Tống thấy chị hai vẫn bồn chồn  yên, khác hẳn với dáng vẻ kiêu ngạo, phóng khoáng thường ngày, chỉ đành an ủi nàng:
“Chị yên tâm, chị  như , chú hai nhất định sẽ chấp nhận chị thôi.”
“Huống chi chị còn cứu   cả,  vì  mà khuôn mặt  sẹo, xét về tình về lý, cả nhà chú hai và gia tộc họ Tống đều sẽ đối xử  với chị, chị đừng lo lắng.”
Cô ba Tống vỗ vai nàng, vẫn cảm thấy đáng tiếc cho nàng.
“Chị  xem, con gái quan trọng nhất là vẻ bên ngoài, khuôn mặt  sẹo như , em  cũng  đành lòng.”
Huống chi là đàn ông? Cô ba Tống tin tưởng nhà chú hai nhất định sẽ chấp nhận  con gái . Là một cô chiêu nhà giàu đích thực, lớn lên trong nhung lụa,  nuôi dạy thành một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, lúc  cô ba Tống cũng hiểu   phận đầy éo le của chị hai hiện giờ.
Đã quá muộn , hai chị em cũng chẳng thể túc trực mãi ở đây . Trong bệnh viện   y tá và bảo mẫu chăm sóc, hai chị em  trò chuyện thêm một lát, cô ba Tống bèn lên tiếng:
“Thôi nào, muộn quá , ngày mai chúng   đến thăm  cả .”
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-559.html.]
Thời tiết giông bão bên ngoài mấy đêm nay thật đáng sợ, khi cô ba Tống rời , còn dặn dò  cẩn trọng hơn, cố ý nhắc y tá và bảo mẫu hãy để mắt trông coi thật kỹ,  bất cứ chuyện gì bất thường thì gọi điện báo ngay cho họ.
Buổi tối trong bệnh viện, Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy   như đang chìm trong cơn bão sấm sét cuồng nộ. Anh cảm nhận rõ rệt vết thương   đang khép miệng, một luồng sức mạnh dồi dào cuồn cuộn  ngừng trỗi dậy trong huyết quản.
Sấm động. Sấm động. Sấm động.
Giữa những tiếng sấm sét rền vang liên hồi,   lặng như trời trồng,  từng tia chớp giáng xuống  hình vợ .
“Vợ ơi!”
Tống Văn Cảnh    để tâm đến luồng khí nóng kỳ lạ đang đột nhiên dâng trào từ nơi lồng ngực, lan tỏa khắp cơ thể, giúp  giữ  tỉnh táo một cách lạ thường.
Bấy giờ, hai mắt  đỏ ngầu. Khi  thấy tia chớp cuối cùng ập xuống, dòng lệ nóng hổi  tuôn rơi.
“Vợ đừng c.h.ế.t!”
Đột nhiên, Tống Văn Cảnh giật phăng ống truyền dịch  tay , lao thẳng  màn mưa giông giữa đêm tối.
Đêm khuya sấm rền, Tống Văn Cảnh dẫu  thể  rõ vạn vật, nhưng tâm trí   chìm  cơn ác mộng, chỉ còn mồn một hình ảnh vợ   sét đánh. Anh cứ thế chạy miệt mài trong đêm mưa, chẳng màng đến phương hướng.
Mãi đến rạng sáng hôm , khi tiếng mưa vẫn tí tách rơi, Tống Văn Cảnh đột nhiên khẽ gọi một tiếng:
“Vợ…”
Lúc  gục ngã xuống, chợt  thấy một giọng   đỗi ngạc nhiên:
“Anh Ba?”
Trời sắp sáng , Tống Tân Chiêu  về đến nhà   kịp ngả lưng, thức trắng gần như cả đêm. Ông vẫn miệt mài   tài liệu về đứa cháu trai , trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Đứa cháu trai  tham gia quân đội từ năm mười lăm tuổi. Sau khi nhập ngũ, tháng nào nó cũng xung phong nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất, hình như  nào cũng trở về trong tình trạng m.á.u me be bét.
Thế nhưng  một  nào ngoại lệ,   luôn  thể trở về, dẫu đôi khi những nhiệm vụ tưởng chừng bình thường cũng tiềm ẩn vô vàn hiểm nguy.