Nghe thấy điện thoại của cha chồng gọi tới, Diệp Mạn Tinh khẽ tránh,   buồng trong. Thật , cô lặng lẽ bước   gian riêng, nơi cất giữ hộp gỗ đào,  thong dong dạo chơi trong vườn. Cô thích thú hái mấy trái đào chín mọng, lòng hân hoan khi ngắm  cây trái, rau màu trong  gian  sắp đến mùa thu hoạch.
Ngoài phòng, tiếng  chuyện văng vẳng vọng , dù ở trong  gian riêng, Diệp Mạn Tinh vẫn   loáng thoáng đôi câu. Đầu tiên là về việc Tống Văn Cảnh vẫn còn sống,  tiếng cha chồng   chồng trách móc vì mãi đến giờ mới gọi điện. Kế đó,   cha chồng  cùng cô lên thủ đô thăm  Tống Văn Cảnh,  bàn chuyện bảo mẫu trong nhà. Thật  cô chẳng  bận tâm, nhưng  chăng vì lôi kiếp thứ hai sắp đến mà ngũ quan ngũ giác của cô cũng trở nên nhạy bén khác thường?
Diệp Mạn Tinh bấm nút,   thấy  Tống   cúp máy, cô mới thoát khỏi  gian. Ai ngờ,   khỏi đó, cô   thấy tiếng cha chồng ở đầu dây bên  bỗng nhiên cất lời: “Vắng  mày, ông đây ăn uống mất ngon.”
Diệp Mạn Tinh:… Vừa mới bước     một màn tình cảm sướt mướt của cha  chồng.  là màn tình cảm của một cặp vợ chồng   tuổi nhưng vẫn thắm thiết. Cha chồng vốn tính trầm tĩnh,  mà  thể cố ý gọi điện lâu đến thế, ắt hẳn là nhớ  Tống lắm .
Thật lòng cô cũng  quý  Tống,  nỡ phá  những tháng ngày vợ chồng ân ái của hai , càng   họ  xa  quá lâu. Diệp Mạn Tinh đăm chiêu nghĩ ngợi,  là chuyến  lên thủ đô, cô sẽ đưa hai đứa nhỏ  cùng, để  Tống  thể về ?
“Mẹ ,  là mai con mang Đoàn Đoàn với Bối Bối lên thủ đô , con thấy cha nhớ  lắm ."
Diệp Mạn Tinh  thốt lời ,  Tống  đầu tiên cảm thấy hai gò má nóng bừng: “Thôi,  cần  con. Chỉ hai ngày nữa là  về .”
Leng keng. Chuông điện thoại  reo vang. Lần  Diệp Mạn Tinh là  nhấc máy , đầu dây bên  truyền đến giọng em chồng, còn xen lẫn tiếng nức nở, giục  Tống  điện thoại. Thằng bé    chuyện riêng với  Tống, Diệp Mạn Tinh đành  đưa điện thoại cho bà.
Lần  Diệp Mạn Tinh  xuống lầu, thấy hai đứa nhỏ đang vui vẻ chơi đùa  nhà. Đoàn Đoàn và Bối Bối dù mới hai tuổi rưỡi  tỏ  lanh lợi hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Chú Tống Thanh Lâm đang chơi cùng hai đứa nhỏ, bọn chúng đang mê mẩn trò phá án. Cậu  bày  mấy 'mô hình vụ án' giả, dùng bùn, đá, cành cây để đóng vai các nhân vật khác . Vốn dĩ chỉ định trêu ghẹo mấy đứa nhỏ, ai dè mấy  cuối cùng đều  thằng bé Đoàn Đoàn tìm  lời giải. Tống Thanh Lâm thật sự kinh ngạc đến nỗi suýt rớt quai hàm, vội  xổm xuống ôm Đoàn Đoàn hỏi: "Đoàn Đoàn,  cháu     thế?"
Thằng bé Đoàn Đoàn, với gương mặt phúng phính trắng hồng như bánh nếp, ngay lập tức tỏ  vẻ kiêu ngạo: "Đương nhiên , chú ngốc. Cháu  hết cả đấy!" Tống Đoàn Đoàn thông minh từ trong trứng nước, bẩm sinh   một khiếu vượt trội hơn . Chỉ  thông minh của thằng bé quả thực  thể khiến bạn bè cùng trang lứa  'chào thua' một đoạn dài. Huống hồ, thằng bé còn mang thiên phú của hoa đào tinh, chẳng cần quá lâu   thể tính toán  vấn đề, lực tinh thần trời sinh mạnh mẽ hơn  thường. Việc dựa  phân tích mà Đoàn Đoàn đưa     thực sự khiến Tống Thanh Lâm  chấn động.
Tống Thanh Lâm  ngớt lời khen ngợi: “Đoàn Đoàn giỏi quá chừng!”
Đoàn Đoàn thật sự đắc ý  mặt, cái đuôi nhỏ tưởng chừng vểnh tít lên trời. Cô bé Bối Bối ở bên cạnh thì   mấy hài lòng: “Toàn đoán xem ai là kẻ . Hừ, chán òm!"
Tống Thanh Lâm bật : Ôi chao, còn  kịp dỗ dành 'công chúa nhỏ' . Cậu liền  sang hỏi Bối Bối  chơi trò gì. Tống Bối Bối am hiểu nhất đương nhiên là trò đắp đất nặn hình thù, hoặc 'bài binh bố trận'. Trong sân đúng lúc  bãi cát nhỏ, đêm nay trăng sáng và  lớn còn cố ý mắc thêm một bóng đèn điện. Giờ đây, ánh sáng từ đèn và trăng hòa quyện,  thứ đều hiện rõ mồn một.
Khi mấy  ở phía  tiếp tục chơi trò đắp nồi đất và bài binh bố trận, nơi đó quả thực trở thành thiên đường của Tống Bối Bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-556.html.]
Gà Mái Leo Núi
Dù là bố cục khó khăn thế nào, Tống Bối Bối cũng đều tìm  . Cô bé am hiểu nhất là trò chơi nồi đất, xếp binh bày trận, bố cục, cách tránh né, vị trí ám sát  địa điểm phục kích, đều  cô bé sắp xếp vô cùng thông minh.
Tống Thanh Lâm thì khỏi  ,     sững sờ. Ngay cả hai cấp  của  cũng kinh ngạc thốt lên:
"Trời đất ơi, đây là đứa bé yêu nghiệt nhà ai ? Thật sự quá thông minh !”
Tống Bối Bối lập tức giơ tay giơ chân, bi bô  với giọng sữa non:
"Cha cháu tài giỏi, cha cháu  c.h.ế.t , cha nuôi cũng tài giỏi.”
Nói xong, trong đôi mắt to tròn  ngập tràn nước mắt.
Tống Thanh Lâm  xổm xuống, hỏi:
"Vì  con   ?"
Tống Bối Bối:
"Cha cháu tài giỏi, cha nuôi cũng tài giỏi.”
Tống Thanh Lâm lúc  ôm chặt lấy Tống Bối Bối:
“ , cha  c.h.ế.t , Bối Bối đừng  nữa."
Tống Thanh Lâm thầm nghĩ: Có lẽ nào  nên lập gia đình  chăng? Sao   cặp sinh đôi đáng yêu đến thế ?
Anh  thật sự ao ước khôn cùng, cặp sinh đôi   xinh xắn, đứa trẻ nào cũng  nuôi dạy quá đỗi khéo léo, quả thực khiến    ao ước đến phát ghen.