Giờ đây,    đều  bao bọc bởi những lớp thạch cao dày cộp. Cơ thể  nặng trịch như một tảng đá tảng. Dù bình thường  dũng mãnh, kiên cường đến mấy, lúc   vẫn chỉ là một  đang mang trọng thương.
“Thật ? Có thật ? Nó... nó thực sự vẫn còn sống ?”
Sau khi thốt lên mấy câu hỏi liền, ông cụ Tống và Tống Tấn Dân trong phòng đều quên cả phản ứng.
Còn bà cụ Tống,  khi cơn xúc động mãnh liệt ập đến, bà trượt chân khuỵu xuống:
“Con của , thằng con  nó vẫn còn sống ư? Ông   thấy  hả ông nó? Thằng bé vẫn còn sống!”
Ông cụ Tống vội vàng đỡ lấy bà cụ bằng đôi tay run run. Mãi một lúc lâu , ông mới thốt  lời đáp:
“Ừ, vẫn còn sống, còn sống..."
Bà cụ Tống thấy ông cụ run rẩy đến , vội vàng bám  thành giường  dậy, bước đến gần hỏi han:
“Cháu ngoan của bà, mau  cho bà , cha  con đang ở nơi nào? Bà chính là bà nội của con đây."
Bà cụ Tống dõi theo đứa cháu đích tôn  giường, khi   tin tức về đứa con trai thứ hai, tim bà như ngừng đập.
Đã bao nhiêu năm trời, gần năm mươi năm ròng rã, bà  dám tin rằng con  còn sống. Hai mắt bà cụ Tống đỏ hoe, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi như suối chảy,   kìm  .
Con dâu Chu Thanh Lan  dám bước tới gần, bởi lẽ lúc  bà cụ quá đỗi xúc động. Mọi  đều chìm trong niềm vui sướng tột độ, chẳng mấy ai để ý đến lời  của Tống Văn Cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-542.html.]
Chỉ riêng Tống Tấn Dân là chăm chú nhất. Sau phút giây sững sờ, ông gạt phăng  cảm xúc đang trào dâng trong lòng, vội vàng cúi xuống hỏi:
“Có  cháu   dậy , hả cháu?"
Toàn bộ xương cốt    hầu như đều  gãy vụn. Muốn  dậy, tất nhiên cần   giúp sức.
Tống Văn Cảnh mím chặt môi. Anh  thể cử động, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn. Nghe  lời hỏi han đó,  khẽ đáp  một tiếng.
Tống Tấn Dân liền vội vàng đỡ   dậy:
“Giờ cháu vẫn còn yếu,  nên  quá nhiều. Để chú gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cháu một lượt ."
Vừa , y sĩ cũng   gọi tới. Người gọi dĩ nhiên là Tống Tấn Chiêu, chú tư nhà họ Tống.
Vị y sĩ tới khám chính là Triệu Lăng. Anh  xem xét vết thương của Tống Văn Cảnh một lúc,  lên tiếng:
“Cậu   tỉnh , nhưng vẫn còn  sốt. Sức vóc  quả thật đáng nể, may mắn viên đạn  trúng tim, xem như giữ  mạng sống."
Gà Mái Leo Núi
Y sĩ Triệu Lăng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng  tò mò, đây là sức vóc của nhà họ Tống ư? Thể trạng  quả thực khiến   kinh ngạc. Nếu là  thường ắt  quy tiên từ lâu.     những tỉnh , mà sinh lực trong cơ thể cũng đang dần hồi phục.
Y sĩ Triệu Lăng  lẽ  ngoài bốn mươi, song gương mặt  phảng phất nét trẻ thơ, trông thì non nớt nhưng tuổi  chẳng còn trẻ trung. Y là một y sĩ đặc biệt, thuộc biên chế của Cục An ninh Quốc gia.
Y  thể dựa  năng lực phi thường của  để cảm nhận  sức sống của  , đồng thời  tay nghề d.a.o kéo điêu luyện,  coi là   tiếng tăm trong Cục An ninh Quốc gia.