Trong lúc trò chuyện, Tân Lâm đưa cho cô một tấm chi phiếu. Cô  thử, đúng là tấm chi phiếu mười triệu đồng.
Đôi môi  đào và đôi mắt hạnh của Diệp Mạn Tinh dường như  phủ một lớp ánh sáng dịu dàng:
"Anh...  trả gấp mười  thế  ?"
Đây đúng là kiểu tư bản lạnh lùng, dứt khoát!
May mà cô   , bây giờ cô cũng  là một thành viên của giới "tư bản đen tối" .
Có điều, cô vẫn cảm thấy linh quả trong  gian của  xứng đáng với cái giá .
"Vậy   rút tiền về để mở nhà máy nữa ?"
Tân Lâm  cô, dừng  một chút  :
"Hiện tại vẫn  đủ.   nhờ  mua giúp cô loại tã giấy  thấm từ nước ngoài . Đến lúc đó, cô cứ bảo chồng cô tới tìm  mà lấy. Chắc hẳn  đó sẽ đủ cho cô ứng phó trong những trường hợp khẩn cấp  mắt."
Trong lúc  chuyện,  còn đưa cho cô một mẫu tã giấy  thấm.
Diệp Mạn Tinh nhận lấy. Cô phát hiện quả nhiên đây là tã giấy, chỉ  điều khả năng thấm hút  bằng loại trong  gian của cô, thời gian sử dụng  lẽ sẽ kém hơn một chút.
 ở thời đại ,   thứ   là quá xa xỉ .
Tân Lâm  việc thật sự  đáng tin cậy. Trên hàng lông mày cô ánh lên vẻ vui mừng rõ rệt:
"Cảm ơn  nhiều,  thích quá."
Giọng  của cô mềm mại. Tân Lâm nhịn   dựa lưng về phía , đẩy gọng kính vàng. Giọng điệu , nụ  , thực sự khiến   chỉ  dâng tặng  thứ cô mong .
Tân Lâm   tốn  nhiều công sức vì loại tã giấy  thấm . Bởi vì  tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, vị trí  thừa kế trong tập đoàn của     chất vấn  ít .
Đại khái là họ đều cho rằng    đủ năng lực,   việc  đắn   khai thác một thị trường  rõ ràng,  để ý đến lợi ích của tập đoàn...
Diệp Mạn Tinh chỉ cần nghĩ cũng  rằng cho đến nay, loại thị trường   từng  khai thác. Tân Lâm  bỏ   ít công sức, cô cũng  thể  nào cũng  phiền Tân Lâm  mua .
Gà Mái Leo Núi
Thế nhưng, nếu cứ chờ theo lẽ tự nhiên,  đến bảy, tám năm nữa Trung Quốc mới  tư bản tư nhân để đầu tư dây chuyền sản xuất tã giấy dùng một . Đến lúc đó, đứa nhỏ  lớn khôn, cô cũng chẳng còn dùng đến nữa.
Cô vẫn mong  nhanh chóng đưa loại tã   thị trường, dẫu   ở Trung Quốc đại lục thì ở Hồng Kông cũng , miễn  tiện lợi cho  là  . Diệp Mạn Tinh bèn hỏi:
"Từ lúc nhập dây chuyền sản xuất tã giấy dùng một  cho đến khi nhà máy   hoạt động, tổng cộng cần bao nhiêu tiền vốn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-523.html.]
Tân Lâm xoa xoa ngón tay, đáp:
"Vốn ban đầu áng chừng hai trăm triệu. Còn   khảo sát xem dây chuyền sản xuất cần bao nhiêu tiền,  đến lúc đó   tính đến chi phí mua sắm máy móc, thuê mướn nhân công nữa."
Diệp Mạn Tinh quả thực ngỡ ngàng, loại nhà máy  đúng là cả một núi tiền. Nếu , thị trường tã giấy dùng một  và b.ăn.g v.ệ si.nh sẽ   để trống trơn mất thôi.
Thế nên mới , tại   khi cải cách mở cửa, thị trường    bỏ ngỏ đến tận bảy, tám năm chứ. Chủ yếu vì  vốn quá lớn, ngoại trừ những kẻ xuất  từ hào môn vọng tộc giàu sụ  , nào ai  thể xoay sở  chứ? Diệp Mạn Tinh :
"Vậy việc  cứ giao cho   quyền thu xếp nhé. Bên phía  sẽ cung cấp  lượng hoa quả gấp đôi. Anh thấy cần  gì, cứ  mà tiến hành."
Chỉ riêng việc cung ứng hoa quả thôi cũng đủ vất vả .
Diệp Mạn Tinh hỏi năm nghìn cân hoa quả  đủ để đầu tư xây dựng nhà máy  ? Tân Lâm  cô, ngừng  giây lát,  bất chợt nở nụ :
" sẽ thử xem ."
Số tiền  Tân Lâm  thể xoay sở  ?
Đương nhiên là chẳng thành vấn đề gì. Dù    cũng là  kế nghiệp của tập đoàn Tân thị, đừng  hai trăm triệu, mười tỷ cũng chẳng thấm  .
 nhà máy  và Diệp Mạn Tinh  hề liên quan gì đến , bản   cũng  rõ vì   bằng lòng bỏ nhiều tâm sức và kiên nhẫn hợp tác với cô để gây dựng nhà máy .
Có điều, Tân Lâm cũng  một việc:
"Dù  Hồng Kông cũng   là trong nước,  cũng chẳng thể thường xuyên lui tới đó . Tốt nhất cô nên  một  đáng tin cậy ở bên đó, để họ đảm đương việc quản lý nhà máy giúp cô, đồng thời lo liệu việc vận chuyển những lô hoa quả ."
Vấn đề lớn nhất lúc  của Diệp Mạn Tinh quả thực là    thích hợp.
Người duy nhất  thể   bây giờ chính là Thẩm Nhuyễn Linh, nhưng cô  chỉ giỏi đ.á.n.h đấm, chứ    kinh doanh buôn bán.
Đến lúc thanh toán,  lẽ nghĩ rằng cô đang cần tiền, nên Tân Lâm vẫn đưa cho cô tấm chi phiếu mười triệu .
 cô mua ngọc linh thạch  cần đến ba mươi lăm triệu, chẳng khác nào  tiền hoa hồng của cô  trừ sạch bách.
Thế nên chuyến  cô  những chẳng  chút tiền hoa hồng nào, mà ngược , còn nợ Tân Lâm hai mươi lăm triệu.
Cuối cùng, lúc rời , Diệp Mạn Tinh dặn dò Tân Lâm, nếu rảnh rỗi thì ghé qua khu tập thể của cô. Cô  mời  ghé nếm thử chút rượu hoa quả, xem liệu  thể khởi nghiệp với rượu hoa quả  .
Diệp Mạn Tinh mang theo hai túi lớn tã giấy dùng một  trở về. Việc mua từ nước ngoài  tốn kém là bao, cái tốn kém thực sự  là chi phí   vận chuyển. Tân Lâm còn  bỏ  mấy chục nghìn tệ chỉ để lo cho cô một ít tã giấy dùng thử.