“Còn nếu cha  ruột con vẫn còn sống, một ngày nào đó họ cần đến con, con vẫn sẽ  tròn bổn phận trong khả năng của  để báo đáp công ơn sinh thành."
Ông   đến cái tuổi , cho tới bây giờ, mỗi một bước đều là ông  tự  đạt , nên cũng   ý định bám víu  ai.
WT808034
Cha Tống  dứt lời, bà cụ Tống lập tức rưng rưng nước mắt:
“Kính Quân."
Đứa bé  từ nhỏ   hiểu chuyện.
Ngay cả chú hai Tống và chú ba Tống cũng ngẩn ngơ:
"Anh cả,  thật sự   nhận  ? Cha ruột là thủ trưởng đó, ai  thể cưỡng   sự hấp dẫn lớn đến nhường  chứ.”
Kết quả cha Tống gật đầu:
Gà Mái Leo Núi
"Ừm,  sẽ   tìm. Nếu họ tìm đến và cần  gánh vác việc gì,  sẽ nhận, nhưng chỉ dừng  ở bổn phận trách nhiệm mà thôi."
Những cái khác ông  cũng   nhiều. Đối với một  trưởng thành mà , việc  thể gánh vác trách nhiệm quan hệ huyết thống với một  xa lạ  là vô cùng  trách nhiệm .
Không nịnh nọt quyền thế của đối phương, cũng sẽ  né tránh một phần trách nhiệm thuộc về .
Diệp Mạn Tinh  ở ngoài cùng, cô  cha chồng  như ,  chồng   ý phản đối.
Nam chính thì vẫn giữ vẻ trầm tĩnh. Anh còn  thể thảnh thơi nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng nhắc nhở sự hiện diện của .
Riêng  em chồng Tống Văn Lâm thì tròn mắt đào hoa  cha, cũng chẳng cất lời,  hề  ý rằng trong nhà  một vị thủ trưởng như  sẽ giúp tương lai   càng thêm xán lạn.
Chẳng trách nhà họ Tống  thể dưỡng d.ụ.c nên một nam chính tài năng như ,  là bởi nề nếp gia phong   từ gốc rễ.
Dường như chỉ  cô em chồng Tống Văn Thư là  phần ngây thơ, dễ    lợi dụng. Chẳng hiểu    nông nỗi .
"Vậy."
Ông cụ Tống  xong cũng tâm tình phức tạp, cuối cùng chỉ  một câu: "Nơi  vĩnh viễn là nhà của con. Có chú hai, chú ba thì con cũng sẽ mãi là thành viên của nhà ."
"Con  về nhà họ Tống (tức nhà ruột thịt) cũng   cả. Nếu như đối phương   cố ý vứt bỏ con, thì con   thêm một gia đình. Mấy năm  chúng   tìm mà  thấy,  lẽ họ cũng từng  tìm. Thời đại đó, thông tin   phát triển, điều  cũng dễ hiểu thôi mà.”
Ông cụ Tống vẫn luôn tự hào về  con trai cả của  hơn bất cứ ai, và Tống Văn Cảnh  là  cháu trai ông  yêu thương nhất. Nếu   con trai ông thật sự  còn lui tới nhà  nữa, ông sẽ cảm thấy hụt hẫng  bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-520.html.]
Bây giờ,  con trai trưởng  chủ động  nhận  ruột thịt, ông cụ  đau đáu cho con,  sợ trong đó  sự hiểu lầm gì đó. Tâm tình ông phập phồng lên xuống, chẳng thể nào bình tĩnh .
Thế nhưng, trong lòng ông cụ vẫn thầm tính toán cho   hỏi thăm, xem nhà họ Tống ở thủ đô  rốt cuộc  xảy  chuyện gì, và nhiều năm trôi qua như , họ thật sự  từng  tìm đứa con mất tích  ?
Đã gần năm mươi năm ! Mấy thành viên nhà họ Tống đều mang tâm trạng phức tạp,  ai  năng câu gì. Cho đến buổi tối, thím hai Tống   chuyện bác cả (tức cha Tống Văn Cảnh)   chịu nhận  cha ruột là một vị thủ trưởng, bà  lập tức nghĩ:   điên thì còn là gì nữa?
Bà  còn đang chờ mong chồng   một   trai  cha ruột là thủ trưởng, dù  chiếm  lợi ích gì lớn, nhưng   cũng   mặt mũi.
“Ngu ngốc hết sức! Có một  cha ruột tài cán như  mà  chịu nhận , lẽ nào  chờ ông  tự động tìm đến xin nhận con ?"
“Bà im lặng .”
Vẻ mặt chú hai Tống trở nên lạnh lùng, thím hai Tống cũng  dám hé răng  thêm lời nào nữa.
Trước  bà   luôn  bám víu  nhà họ Tống để kiếm chút lợi lộc, ai mà ngờ  bác cả (cha Tống Văn Cảnh)  còn  một  cha ruột là thủ trưởng. Giờ đây bà  càng  dám lên tiếng.
Lúc trở về nhà họ Diệp chúc tết, Diệp Mạn Tinh  cha cô   cần dùng nạng, thậm chí  thể ôm cặp song sinh  vài bước. Cô  đỗi ngạc nhiên, ở thời đại  mà y thuật   đến , quả thật là quá lợi hại.
"Cha,   cha  ăn thêm một chút xương để bồi bổ nhé."
Nói xong, cô đưa hai giỏ trúc đựng đầy hoa quả từ  gian của , còn đặc biệt để  cho ông mấy quả đào, cẩn thận dặn dò:
"Cha , những loại hoa quả  con mua riêng từ Hồng Kông về đó,   lợi cho sức khỏe, cha  ăn hết nhé."
Cha Diệp vui vẻ ôm hai đứa cháu ngoại bé bỏng,  con gái dặn dò tỉ mỉ. Trên khuôn mặt còn gầy gò  giờ đây tràn đầy ý :
"Được , cha đều  lời em gái nhà chúng  mà."
Vốn dĩ ông cứ tưởng   liệt , bây giờ bỗng nhiên hồi phục và  thể  lên  ?
Còn  thể bế cháu cho con gái, thật đúng là còn gì quý giá hơn.
Có điều mấy năm gần đây trong nhà nợ  ít tiền, ông  còn tính toán chờ chân cẳng khỏe hơn một chút thì   công trả nợ.
Ông  là thợ xây, công việc   nặng nhọc, nếu  chữa trị dứt điểm thì  dám vội vàng lao động. Bằng , ông  sớm  ngoài kiếm việc .
Diệp Mạn Tinh  cha      đại công trả nợ, bèn  hỏi:
"Cha, cha   xây nhà ?"