Diệp Mạn Tinh thấy   trong phòng đều ngơ ngác, cô khẽ đẩy Tống Văn Cảnh:
“Anh ba,   từng  gì mà.”
Thấy cha  đều  , Tống Văn Cảnh vẫn vô cùng bình tĩnh,  đó   với :
Gà Mái Leo Núi
“Mẹ,  cứ cất   ạ.”
“Cha, cha gọi ông bà nội, còn …”
Dừng một chút, rốt cuộc Tống Văn Cảnh cũng kiềm  lời  gọi chú hai, chú ba.
“Con  Tống Tiến  là ai,  lẽ    liên quan đến  thế của cha.”
Anh  quẳng một tin chấn động,   rửa tay, bỏ    ở đó đều choáng váng.
Ngay cả cha Tống cũng sửng sốt hỏi:
“Có liên quan đến  thế của cha?”
Tống Văn Cảnh dừng bước ,  gật đầu:
“Nếu con đoán  sai, nhà họ Tống ở thủ đô  một vị thủ trưởng đó ạ.”
Lời  thốt  như tiếng sét đ.á.n.h ngang tai, khiến tất thảy    càng thêm kinh ngạc.
Thím hai Tống bỗng che miệng kêu lên một tiếng:
“Thủ, thủ trưởng ?”
Bà   dứt lời   chú hai nhéo một cái:
“Bà bớt lời .”
Chứng kiến cảnh cha   ngẩn  , chú hai Tống chợt hiểu. Suốt bao năm qua, cha  ông (ông bà nội của Tống Văn Cảnh) vẫn luôn yêu thương  cả (cha của Tống Văn Cảnh) như con ruột của . Nếu trong nhà  bất cứ cơ hội  nào, mấy  em trai đều  thể cùng tham gia, nhưng họ    tài năng như  cả.
Sự kinh ngạc qua , thím hai Tống  cảm thấy đau lòng khôn xiết. Nếu chuyện  là thật,  chẳng  lúc  cháu gái bên nhà đẻ của bà   thành công gả cho cháu trai (Tống Văn Cảnh) là một thiệt thòi quá lớn  ?
Một  chỉ là cháu trai của đoàn trưởng, nếu  mất  thì cũng chỉ đau lòng một chút thôi.  nếu cha  ruột của  cả thật sự là thủ trưởng thì ? Là thủ trưởng đó! Thím hai Tống chỉ cảm thấy trái tim  thắt  đau đớn, bà  tức đến  .
Tiếp đó, bà   càng hận cô ả yêu tinh Diệp Mạn Tinh . Lúc  nếu   cô   lỡ ăn  với cháu trai ,  thì bây giờ   họ hàng với thủ trưởng chẳng  là cháu gái của bà  ?
Thím hai Tống đau lòng,  mắt  ai  thể hiểu  nỗi lòng bà .
Bởi vì những  chủ chốt đều  chuyển tới phòng của ông cụ để bàn chuyện .
Trên mặt bà cụ Tống   gì bất thường nhưng vẫn   bà  chút luyến tiếc, trái tim bà mơ hồ đau đớn, hốc mắt đỏ hoe.
Mẹ Tống vội vàng tới đỡ bà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-519.html.]
“Mẹ!”
Bà cụ Tống xua tay, vịn tay con dâu  xuống,  mất một lúc  bà mới  thể bình tĩnh .
Anh hai Diệp cũng  ngờ   nhà họ Tống còn   chuyện , nên khi chứng kiến cảnh tượng ,    chút sững sờ.
Diệp Mạn Tinh giao con cho   bất đắc dĩ :
“Anh ơi,  khi  tới tặng đồ thì cũng nên hỏi thăm  một tiếng chứ.”
Thấy  cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô chỉ  cặp song sinh đang ôm chân   :
“Anh, lát nữa  dẫn Bối Bối và Đoàn Đoàn  chơi  nhé, em đoán lát nữa ông nội sẽ gọi em đấy.”
Quả nhiên khi cô  dứt lời, trong phòng  truyền tới tiếng  chồng gọi :
“Tinh Tinh, con bảo thím hai nấu cơm , còn con thì  đây  chuyện.”
Nói đoạn, bà   sang dặn em chồng:
“Văn Lâm, con  gọi chú hai, chú ba tới .”
Trong căn phòng, ông cụ Tống là  giữ  bình tĩnh nhất, kế đó là cha Tống, thần sắc ông  vẫn chẳng để lộ mảy may cảm xúc.
Tống Văn Cảnh  sơ lược về tình huống một lượt  cũng   thêm gì nữa.
Trong chuyện ,  nhà họ Tống đều  quyền  .
Anh   là để phòng hờ trường hợp  chuyện gì bất ngờ xảy  ở thủ đô, gia đình  thể liệu bề ứng phó, tránh rơi  thế  động. Ông cụ Tống trầm ngâm một tiếng, ông cụ đưa mắt  cha Tống và hỏi:
“Kính Quân, con nghĩ ?"
Rồi đưa mắt liếc   , lúc  ông cụ mới  tiếp:
“Tuy là chúng  nuôi con, nhưng nếu năm xưa cha  ruột của con  nỗi khổ tâm sâu kín, chúng  sẽ  phản đối việc con nhận tổ quy tông.”
Nói thật, tất cả đều   tuổi. Hiện tại cha Tống  ngoài bốn mươi, gần năm mươi, ông   sớm  suy tính của riêng .
Chỉ  bà cụ Tống cảm thấy nếu  xa đứa con trai trưởng, lòng bà   chịu nổi. Ngày , hai vợ chồng cứ ngỡ   thể  con, nên mới dốc lòng nuôi dạy cha Tống như con ruột.
Hiện tại, nếu cha  ruột của ông  tìm tới, bà    nỡ   khó chịu.  khi  đứa con trai trưởng, rốt cuộc bà  cũng  lên tiếng.
Sau khi  con ruột, họ khó tránh khỏi  chút lơ là ông . Những năm qua, bà cụ cũng  nhận  điều đó, nên lúc  bà  tiện  thêm điều gì.
Thật  cha Tống cũng suy nghĩ như Tống Văn Cảnh, ông  thực lòng  tìm hiểu tin tức về cha  ruột. Hồi hai mươi tuổi, khi tham gia quân ngũ, ông    thể tìm cách hỏi han.
 ông  vẫn    ngóng, chính là vì ông  thật sự   nhiều chờ mong với cha  ruột. Thấy tất cả   đều  , cha Tống khẽ ho một tiếng  :
“Cha, , con vĩnh viễn là con của hai ."