Dì nhỏ Tân cảm thấy   gặp ảo giác.
Trong khu nhà ở tập thể của bộ đội nơi biên giới, kể từ khi Diệp Mạn Tinh nhận    chút ham ngủ, cô liền nung nấu ý định   ngoài  ăn kiếm bộn tiền. Ô , chính xác là kiếm ngọc linh thạch. Cô còn nhân tiện  Thang Vĩ nhớ   phác thảo bức chân dung  đàn ông  tặng   cành đào xem  thể tìm  manh mối nào .
Lúc  cô từng nhắc đến chuyện , nhưng theo lời Thang Vĩ thì bởi vì  đàn ông  một  tiêu diệt nhiều đối thủ, nên gương mặt   đầy vết thương,  thể  là   hủy hoại ít nhiều,  thể  rõ .
Vậy nên, nếu phác thảo  bóng lưng cũng  thể là một hướng , đúng ?
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn, đầu dây bên  vang lên giọng  lạnh lùng, như  băng giá của Tân Lâm:
"Alo,  là Tân Lâm.”
“Tân Lâm , sắp sang năm mới , năm nay  về quê ăn Tết ?"
Có lẽ vì  hợp tác với  một thời gian dài, mỗi khi  của Tân Lâm đến lấy hoa quả, hai  đều gọi điện trò chuyện một . Bởi  khi  điện thoại, Diệp Mạn Tinh cảm nhận rõ sự tin cậy và quen thuộc  hình thành giữa hai .
Tân Lâm  câu hỏi , ngập ngừng một lát  mới :
"Xem tình hình ."
Anh   hề cự tuyệt. Diệp Mạn Tinh cũng cảm thấy giọng  của Tân Lâm như sương mù nơi núi xa, mờ ảo khó lường,    thể cảm nhận  chút  ấm  tình  nào.
Dù   đến mấy,  lẽ cũng  mấy ai dám tiếp cận "đóa hoa" lạnh lẽo nơi núi cao .
 cô thì  nao núng, cô là đào tinh mà, cô vẫn sẽ khiến bầu  khí thêm sinh động, bởi  cô hỏi một câu:
"Cửa hàng hoa quả  ăn thế nào ?"
Nhắc tới chuyện cửa hàng hoa quả, việc  ăn thực sự  khấm khá. Tân Lâm đáp:
"Cũng tạm , khách đặt   xếp kín lịch đến tận một năm . Rất nhiều  hỏi khi nào thì tổ chức buổi đấu giá?"
Thấy  chuyện hợp ý, Tân Lâm liền cởi mở hơn một chút:
“Dì nhỏ của  còn bảo chỉ  mỗi một loại hoa quả, hỏi   thể đổi chút món khác lạ  , ví như các loại rượu chẳng hạn?"
Tân Lâm nghiêm túc kể tiếp:
"Hoa quả cũng  đủ để bán, bà  còn đưa tấm thẻ trị giá ba mươi triệu  đổi lấy thứ khác.”
“Ừm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-513.html.]
Ngừng một chút, đầu dây bên  mới :
“  từ chối .”
Diệp Mạn Tinh  Tân Lâm kể   từ chối thẳng thừng dì nhỏ, còn  mấy phu nhân nhà giàu  mỗi ngày dăm bảy bận gọi điện giục giã    buổi đấu giá. Giọng   tuy rằng vẫn lạnh nhạt, nhưng Diệp Mạn Tinh  xong lập tức nở nụ  tươi rói.
Tiếng  của cô như tiếng suối trong vắt chảy qua khe núi, trong trẻo  mang theo vẻ quyến rũ, ngọt ngào đến lạ lùng.
Cô  thể đoán  vẻ mặt ngẩn tò te của dì nhỏ Tân  khi  từ chối. Cô  đến ôm bụng, giọng   nhẹ nhàng  mềm mại, cất tiếng:
"Nếu  Tết   về,  sẽ  ít rượu hoa quả cho  nếm thử?"
Sau khi cùng  đàn ông của  sống chung một nhà, hầm rượu  biệt thự  mở , hóa  cô    thể mở một quán bar, chuyên bán rượu?
Hai   chuyện một hồi,  nhắc tới chuyện tìm Thang Vĩ:
" ,  còn nhớ Thang Vĩ chứ nhỉ?   nhờ  xem thử  thể tìm   vẽ bức tranh  một chút  ."
Tân Lâm  thông minh, hỏi một câu:
"Chân dung ?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu, bên    thành vấn đề. Hai  còn  đến việc bây giờ đủ chi phí, họ  thể trích hàng chục triệu tệ từ cửa hàng hoa quả để điều động  nước ngoài nhập về dây chuyền sản xuất, chuyên tâm mở nhà máy sản xuất tã lót hoặc băng vệ sinh.
Nếu  mở hai nhà máy , chi phí cho dây chuyền sản xuất  thể lên đến hơn một trăm triệu tệ. Hơn nữa, nếu    tiêu thụ sản phẩm  thị trường nội địa Trung Quốc, chắc chắn  tính toán kỹ lưỡng các chính sách hiện hành.
Trước mắt, khu vực nội địa vẫn  cho phép tư nhân buôn bán rầm rộ, nhưng Diệp Mạn Tinh  rõ, chỉ mấy tháng tới thôi là chính sách cải cách mở cửa sẽ  ban hành.
“Anh yên tâm, cứ chờ sang năm, hơn phân nửa các chính sách sẽ  chuyển biến rõ rệt.”
Diệp Mạn Tinh  Tân Lâm là  đáng tin cậy. Hơn nữa, cô còn  một cảm giác tin tưởng đặc biệt đối với , một thứ cảm xúc quen thuộc như thể  khắc sâu từ lâu, đến mức chẳng ai khác  thể xen .
Tống Văn Cảnh  trở về đến cửa  thấy vợ đang  chuyện điện thoại. Đôi mắt sâu thẳm của  lặng lẽ dõi theo bóng hình cô,  hề ngắt lời.
Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn lon ton chạy , mỗi đứa ôm một bên chân cha. Chúng bi bô xin con thỏ trắng, đòi ăn quả,   đòi  cha hôn.
“Không  ăn thỏ trắng, ăn nhiều quá  con sẽ mắng là   cho răng đấy.”
Tống Văn Cảnh  vợ, ánh mắt vẫn  rời . Cô vợ   với  đến nhường nào, và  yêu cô  sâu đậm  , bản   là  hiểu rõ nhất.
Gà Mái Leo Núi
Nghe giọng  dịu dàng, mềm mại của vợ, một cảm giác chua chát chợt dâng lên từ đáy lòng , chậm rãi lan tỏa:
"Một  vợ  đến thế ,  chăng khi  qua đời, em  sẽ ôm con  nhanh chóng  bước nữa?”