Mẹ Diệp ở  chăm sóc cặp song sinh và sẽ cùng về nhà ăn Tết với họ.
Vào buổi chiều,  Diệp  gõ cửa mấy  để cô gái nhanh chóng thức dậy ôn tập nhưng cuối cùng   nhịn xuống, bà tự  xách cái giỏ lớn tới hợp tác xã cung ứng để mua thức ăn.
Trong phòng, Diệp Mạn Tinh  giữa con gái và con trai. Lúc đó  chừng ba bốn giờ sáng, bên ngoài trời   đông, hình như hôm nay mưa bắt đầu rơi lất phất, nước mưa tí tách rơi xuống mái hiên tạo  tiếng kêu bộp bộp đều đều.
Tống Bối Bối tự nhiên tỉnh giấc vì năng lượng tràn trề. Đầu tiên cô bé mở đôi mắt ướt sũng,  đó mới  thấy bàn tay nhỏ nhắn của  đang ôm lấy  thơm tho. Ơ, cô bé   từ lúc nào   bò sang bên  ngủ. Cô ngơ ngác  hiểu vì     bế  trở  chỗ cũ.
 đôi chân  thơm quá chừng! Cô bé liền duỗi bàn tay mềm mại chọc chọc  chân . Đôi chân  trông cứ y như bánh bao chay ,  là   c.ắ.n một miếng. Cô bé thắc mắc tại  "bánh bao chay" hôm nay  chịu gọi  dậy. Tống Bối Bối mềm mại liền ôm chặt lấy cái chân "bánh bao chay" đó.
“Hôn một cái.”
Tiếng trẻ con mềm mại truyền đến, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Tống Bối Bối chuẩn  c.ắ.n một miếng. Tách!
  khoảnh khắc mấu chốt , một bàn tay trắng nõn như ngó sen  nhanh chóng vươn tới, khẽ đ.á.n.h :
“Chân ,   ăn.”
Tống Đoàn Đoàn    bò tới từ lúc nào. Hai cái đầu nhỏ xù xù đối diện , đôi mắt xinh  như pha lê  thẳng  , cả hai đều đang suy nghĩ liệu bàn chân   thể ăn  .
Tống Bối Bối bĩu môi, cô bé vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn  túm lấy quần áo của Đoàn Đoàn, giọng  mạnh mẽ:
“Là chân , thơm lắm.”
Quả thực Tống Bối Bối  hề  dối. Nhan sắc hiện tại của Diệp Mạn Tinh vẫn giữ  nét quyến rũ vốn , giờ càng thêm phần tươi tắn, rạng rỡ. Cô vẫn luôn ăn đào trong  gian, trong  gian  sản xuất gạo và nước suối nên cô  bài trừ độc tố trong cơ thể từ lâu. Lại thêm ngâm  trong linh tuyền quanh năm, lúc  cô giống như quả đào tiên chín đỏ, cả  nơi  cũng  mùi thơm ngát,  bổ dưỡng, đúng là một tiên tử hoa đào, đương nhiên cô sẽ khác hẳn  thường. Bàn chân cô trắng nõn nhẵn nhụi, từ  cô thoang thoảng hương hoa đào, càng khiến hai đứa bé con thèm thuồng  nếm thử.
Tống Đoàn Đoàn cũng ngơ ngác, gương mặt trắng nõn lập tức tới gần ngửi, quả nhiên  thơm. Mùi hoa đào  thơm đến nỗi khơi gợi cả hương hoa đào ẩn sâu trong cơ thể  bé. Cậu cũng từ từ thả hương hoa đào của riêng  , để nó hòa quyện  hương hoa đào của . Kết quả là  bé dùng hương hoa đào đó mà chọc  gương mặt mềm mại của .
Sau đó  chọc  đôi mắt đang ngủ say của  mỹ nhân. Thậm chí  bé còn "khám phá" khắp cơ thể  từ  xuống  một lượt. Cậu bé ngơ ngác cầm lấy bàn tay trắng nõn của chị gái:
“Mẹ đang ngủ.”
"Đang ngủ ư?"
Tụi con đều dậy ,   vẫn ngủ say thế ạ? Thế là hai cái đầu củ cải nhỏ lập tức bò lên    hôn lên cái cổ thơm tho của cô mấy cái:
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-509.html.]
“Mẹ ơi, tỉnh dậy .”
“Mẹ ơi, Bối Bối dậy .”
Tống Bối Bối học theo cách véo yêu của  nhưng  vẫn  chịu tỉnh. Cô bé  bắt chước dáng vẻ   hôn , ghé  hôn lên má ,  mà  vẫn cứ say giấc. Sức tay cô bé  khỏe,  nắm lấy tay  nhưng sợ nếu siết chặt quá sẽ   đau, hoặc   giật  tỉnh giấc.
Tống Bối Bối ngẩng đầu lên  dùng giọng  trong trẻo :
“Chị hôn   mà   tỉnh gì cả.”
Đây là  đầu tiên Tống Đoàn Đoàn  thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị . Bàn tay nhỏ bé mềm mại như ngó sen của  bé liền cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của chị, giơ ba ngón tay :
“Phải ba cái.”
“Ba cái gì?”
Tống Bối Bối hỏi. Không  Tống Bối Bối thừa kế đôi mắt hồ ly xinh  của ai mà tinh nghịch đến thế.
Tống Đoàn Đoàn thừa kế cặp mắt đào hoa của cha nên thoạt  vô cùng vô hại,  bé :
“Thỏ Trắng Lớn.”
Ý  bé là để đ.á.n.h thức  thì  cần ba viên kẹo thỏ sữa lớn. Chẳng còn cách nào khác,  là ' lớn nhất' trong nhà, lời    ai dám cãi.
Còn Tống Bối Bối, bé gái ngây ngô chỉ  cái sức khỏe, tất nhiên  thể 'mưu mô' bằng em trai. Tống Đoàn Đoàn, tự nhận  là ' nhỏ bé nhất' trong nhà, đành  tìm cách đòi hỏi phần lợi ích cho riêng .
Tống Bối Bối lắc đầu nguầy nguậy, ba viên kẹo thì quá nhiều. Con bé mũm mĩm xòe hai ngón tay,  rõng rọt:
“Nhiều quá,   .”
Trẻ con tầm tuổi  chỉ  ăn là giỏi,   mà Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn   con rối trong  gian dạy cho cách đếm .
Con rối ngây ngô chẳng hiểu gì cả, chỉ  máy móc truyền đạt   bộ những gì chủ nhân  dạy cho hai đứa trẻ. Nó mặc kệ cặp song sinh  tiếp thu  , hoặc  khi chẳng hiểu một lời nào.