Diệp Mạn Tinh  cầm quần áo về cho cặp song sinh thì lập tức ngửi thấy hương hoa đào thoang thoảng.
Cô bất động thanh sắc, cắt đứt sự dẫn dụ của hương hoa đào mà Tống Đoàn Đoàn đang sử dụng. Tiện thể, cô còn dùng hương hoa đào của chính , để nó nhẹ nhàng chảy dọc theo tâm trí  Diệp, khiến những cảm xúc lẫn lộn trong lòng bà lập tức tan biến.
"Mẹ, để con  cho."
Mặc dù Tống Văn Cảnh  phát hiện rõ ràng bằng Diệp Mạn Tinh, nhưng rốt cuộc  cũng là quân nhân, vô cùng nhạy cảm với những tình huống đặc biệt. Hương hoa đào như  như     tựa như tiếng gọi, khiến  tới giúp đỡ.
Thế nhưng, khi   kiểm tra  thì mùi hương   còn. Đến khi tắm rửa xong cho cặp song sinh và bế chúng  ngủ, Diệp Mạn Tinh đặt hai đứa nhỏ lên giường lớn, nghiêm mặt :
"Đưa tay  để  đánh."
Tống Bối Bối thành thật đưa tay . Diệp Mạn Tinh đ.á.n.h "chát" một tiếng:
"Sau    phép gây chuyện nữa, Tống Bối Bối   thấy ?"
Tống Bối Bối "Oa" một tiếng, lập tức òa  nức nở. Những hạt nước mắt rơi như châu  khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng. Cô bé    :
"Mẹ ơi, đau! Bà ngoại , bà ngoại  thương ."
Nói xong, cô bé dùng đôi mắt hồ ly xinh  ướt át  chằm chằm bố ,  giơ tay đòi bế:
"Ba bế con."
Tống Văn Cảnh  ở cửa,  vợ  dạy dỗ con cái. Trong việc giáo d.ụ.c con cái   mặt  ngoài, Tống Văn Cảnh  một nguyên tắc là vợ  chồng .
Anh  bao giờ phản đối những gì vợ  . Lúc , khi bắt gặp ánh mắt mềm mại, đáng thương của con gái, dáng vẻ nũng nịu của con bé suýt chút nữa  khiến   kìm  mà bế lên.
Hiện giờ Tống Văn Cảnh chỉ   với vợ rằng con gái  là một  hiếu động,    chừng sẽ  chịu thiệt thòi.
 ngay  đó, Tống Văn Cảnh  cảm thấy cái bản tính đáng yêu  nũng nịu của con gái  thật sự  giống vợ, thoáng chốc  khiến lòng thương xót của   trỗi dậy. Ai  nỡ đối xử   với con bé chứ?
Mặc dù đứa con gái trông mềm yếu của   thích đ.á.n.h  hơn cả con trai, điều  khiến   khỏi buồn rầu. Cô con gái bé bỏng dịu dàng của   mất ? Chỉ trách tên khốn Cố Nguyên   khiến con gái  thành cái dạng gì  !
"Tống Đoàn Đoàn, đưa tay  để  đánh."
Trong phòng  vang lên tiếng  của Diệp Mạn Tinh. Người đáng  đ.á.n.h nhất chính là Tống Đoàn Đoàn,  bé cứ  tí  sử dụng hương hoa đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-507.html.]
Cậu bé còn nhỏ như , nếu gặp    năng lực mạnh hơn thì tinh thần lực của  bé chắc chắn sẽ  tổn hại.
Diệp Mạn Tinh vô cùng tức giận. Kết quả, Tống Đoàn Đoàn  đưa lòng bàn tay trắng nõn ,  dùng giọng  mềm mại :
"Đoàn Đoàn hư, Đoàn Đoàn   đánh."
Lòng bàn tay trắng nõn của thằng bé  chìa , một bàn tay mềm mại khác  đ.á.n.h nhẹ mấy cái  đó, khiến nó thật sự rơi vài giọt nước mắt,   oà lên.
Nếu Diệp Mạn Tinh  hiểu rõ thằng bé, chắc chắn cô sẽ  dáng vẻ đáng thương  của nó lừa gạt.
Cái tên nhóc  còn   nước  tới. Lần , Diệp Mạn Tinh  đ.á.n.h  lòng bàn tay mà đ.á.n.h  cái m.ô.n.g nhỏ của nó một trận. Cô  đ.á.n.h  cảnh cáo thằng bé một phen, lúc  mới coi như kết thúc màn dạy dỗ .
Gà Mái Leo Núi
Cuối cùng Diệp Mạn Tinh chốt :
“Bà ngoại là trưởng bối, con    phiền bà như .”
Cho dù   quấy rầy cũng   dùng cái thủ đoạn . Tống Văn Cảnh  ở cửa  vợ dạy dỗ cặp song sinh một lúc. Anh cũng coi như là  thật sự hiểu rõ tính cách của con trai và con gái .
Con gái thì thẳng tính, thích dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết vấn đề, nhưng cô bé cũng  hề ngu ngốc,    điều,  lúc nào nên  nũng.
Quả là một bảo bối nhỏ, đáy lòng Tống Văn Cảnh khẽ thả lỏng đôi chút.
Người  vấn đề nhất chính là con trai Tống Đoàn Đoàn. Tuổi còn nhỏ nhưng   thông minh,  sở hữu một gương mặt đáng yêu đến thế,   dù   rể trong nhà  khác thì  cũng tin.
Dáng vẻ của con trai quá ư thanh tú, tựa như một con búp bê , dường như thằng bé  sinh nhầm giới tính.
Tống Văn Cảnh nhíu mày. Anh tính đợi con trai lớn thêm hai ba tuổi nữa sẽ bắt đầu cho tập luyện. Khí chất đàn ông     nuôi dưỡng, rèn giũa nhiều hơn. Con trai cần  cứng rắn hơn chút nữa mới .
Ngược  là con gái, Tống Văn Cảnh vẫn cảm thấy con gái   nuôi dưỡng trong sự dịu dàng,  nhất định  chăm sóc để   một cô con gái mềm mại, dễ thương.
Con gái mà, cô bé nên  nâng niu trong lòng bàn tay cả đời, nên  nuông chiều cẩn thận. Kết quả nguyện vọng    của đồng chí Tống đương nhiên   trái ngược với thực tế, nhưng tạm thời  bàn tới.
Ban đêm,  khi Tống Văn Cảnh tình tứ với vợ,  bỗng cúi đầu hôn lên cổ của cô  dùng giọng khàn khàn :
“Vợ ,  thấy Đoàn Đoàn  cứng rắn hơn chút nữa.”