Bàn tay mũm mĩm của Tống Bối Bối nhoài lên ghế sô pha, thuận thế bò  lòng cô. Từ  cánh tay , cái đầu nhỏ xù xì của bé thò , chỉ chỉ  khuôn mặt trắng nõn mềm mại của  mà bi bô:
"Ba ơi, thơm !"
Sau đó, một củ cải nhỏ khác, Tống Đoàn Đoàn lạch bạch chạy đến, bò lên đùi bên  của cô, cũng bắt chước chỉ  má trái trắng nõn của :
"Ba ơi, thơm !"
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh  hai củ cải nhỏ nũng nịu đòi ba chúng hôn , nhưng  đòi ba thì vì   đòi ba ôm hôn mà   trong lòng ?
Vì   trong lòng cô   ba ruột chúng thơm cô?
Tống Văn Cảnh  biểu cảm dở  dở  của vợ, khóe miệng  kìm  khẽ cong lên. Anh thuận tay vuốt ve má cô,  vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Sau đó,  thơm chụt chụt lên trán từng đứa con,   mặt hai bé,   liên tục đặt hai nụ hôn lên má vợ. Thực hết chỗ  với  đàn ông !
Hai nụ hôn đó vô cùng rõ ràng. Hai đôi mắt to tròn tò mò  chằm chằm , tự hỏi vì  ba chúng chỉ thơm  một cái, mà  thơm  tận hai cái?
Sau đó Tống Văn Cảnh :
"Đây là  của chúng . Ba thơm hai con một cái, còn thơm  hai cái, chính là  thương  nhiều hơn một chút."
"Sau  hai con lớn , cũng  thương  nhiều hơn một chút, nhớ ?"
Hai củ cải nhỏ còn  hiểu  nhiều chuyện như thế, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe như đá vỏ chai  chằm chằm, hết  ba   .
A, chúng phát hiện  ,   ba thơm hai cái, thơm  nhiều hơn, tức là   ba "cướp" mất . Thôi !
Tống Bối Bối vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm, vẻ mặt kiên quyết bò  lòng , liên tục đặt hai nụ hôn chụt chụt lên má cô. Xong xuôi, cô bé mở to mắt :
"Mẹ ơi, con thơm !"
Nói xong còn liếc mắt  em trai sinh đôi. Chớp mắt, Đoàn Đoàn cũng hiểu  ngay, vội vàng bò lên, dịu dàng thơm lên má  hai cái,  ngước lên  ba  :
"Con thơm  , ba xem con nè!"
Ý của Đoàn Đoàn là  ba   xem, con cũng  thơm  . Mặc dù Tống Văn Cảnh luôn thích con gái, nhưng cũng  giọng  non nớt đáng yêu của con trai  cho lòng mềm nhũn, suýt nữa thì "đổi phe" mà yêu thương con trai hơn.
 con gái  lanh lợi và mạnh mẽ đến thế, quả thực khiến trái tim Tống Văn Cảnh như tan chảy vì yêu thương. Trong phòng vang lên tiếng  của Diệp Mạn Tinh:
"Ha ha,  ba, ha ha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-501.html.]
"Bối Bối, con bé ngốc , cái tính bộc trực, bốc đồng của con   dễ    bắt nạt lắm đấy."
Cô  đến nước mắt đều chảy , chọc ghẹo Tống Đoàn Đoàn, thằng bé từ nhỏ  tinh ranh:
"Nhìn em trai con , ôi chao, thằng bé  đúng là ranh ma."
Đứa trẻ mới chừng  tuổi đầu mà   cách khiến    yêu chiều. Còn chị gái thì quen dùng nắm đ.ấ.m để  chuyện, tính tình ngang ngược chẳng ai chịu nổi.
Diệp Mạn Tinh dỗ dành xong, hai đứa nhóc đòi cô hôn một cái mới chịu buông tha. Cô thuận theo hôn lên má chúng,  đẩy Tống Văn Cảnh sang phòng khách mà mỉm  : "Anh cứ  đấy xem bọn trẻ chơi ." Bỗng chốc, Tống Văn Cảnh cất tiếng làu bàu đầy ấm ức.
Cha thể hiện tình cảm với vợ, ôm ấp vợ, cần gì   các con đồng ý?
Tống Văn Cảnh hôn mỗi đứa con một cái,  trịnh trọng nhắc  "quyền lợi" của :
"Cha  cô  là  của các con, nhưng cô  cũng là vợ của cha, nên cha    quyền  hôn vợ ."
Đây là quyền lợi chính đáng của ,  mấy nhóc con ranh mãnh  dám  khó dễ? Đến cả con gái , thường ngày vẫn đáng yêu như chiếc áo bông nhỏ ấm áp, nay cũng  dáng một kẻ bảo vệ thức ăn, cứ khư khư giữ  cho riêng .
 lúc , ngoài sân   tìm . Tống Văn Cảnh còn  kịp "thương lượng" thêm với cặp song sinh,   vội vã  ngoài gặp   từ thủ đô, tên là Tống Tiến.
Bữa tối nay cũng khá tươm tất, Tống Văn Cảnh  trở về, cô cũng  thể tùy tiện đưa cặp song sinh  trong " gian riêng"  nữa. Diệp Mạn Tinh đành dắt hai nhóc con xuống bếp, chuẩn  bữa tối.
Trong sân, Diệp Mạn Tinh vẽ một vòng tròn  nền đất, dặn hai bé con chỉ  chơi trong đó,  đặt thêm vài món đồ chơi .
Cô đang rửa lòng lợn, bỗng tiếng bước chân vững vàng vang lên. Cô ngẩng đầu , liền thấy Tống Văn Cảnh cao lớn, chân dài  trở về.
Phía   còn  một thanh niên trông khá thanh tú, tay xách một túi đồ lớn. Vừa  thấy cô,  thanh niên liền  tươi chào hỏi:
"Chào chị dâu, sắp đến Tết , em đến thăm  chị, tiện thể mang chút quà Tết đến."
Diệp Mạn Tinh  dậy chào , tiện thể liếc  sắc mặt Tống Văn Cảnh, nhưng  nhận   tâm trạng gì. Cô bèn :
"Chào , mau  trong  ."
Cô cúi xuống rửa tay  vòi nước từ ống tre. Nước mùa đông quá lạnh, cô  mới vươn tay , dòng nước lạnh thấu xương  khiến mu bàn tay tê cóng.
"Trời lạnh như thế  mà em còn dùng nước lạnh rửa tay ư?"
Một chậu sứ trắng  đưa tới. Nước nóng trong chậu bốc lên  ấm, Tống Văn Cảnh thuận tay múc thêm chút nước lạnh ,   xổm xuống, cầm lấy tay cô, thoa xà phòng lên từng ngón tay, nhẹ nhàng rửa sạch.
Hơi thở nồng nàn, mạnh mẽ của  bao trùm lấy cô. Diệp Mạn Tinh  ngờ Tống Văn Cảnh  kéo Tống Tiến về nhà.