Bốp một tiếng.
Suýt nữa Thang Vĩ   tát ngã sấp mặt.
Anh   dám   câu kế tiếp.
Diệp Mạn Tinh  xong thì thấy  nực   thấu hiểu. Là một đóa đào tinh, việc cô trời sinh  thể khiến  khác mê đắm vốn là lẽ thường tình.
 mà   tất cả sự yêu thích đều sẽ biến thành tình yêu, tên Thang Vĩ  là quái thai gì  , cô   bật : “Anh  thể thích , nhưng  sẽ  thích .”
Thang Vĩ ngẩn ,  đó tò mò hỏi : “Tại   ?”
Diệp Mạn Tinh lườm   một cái, đáp gọn lỏn: “Anh hỏi lắm  gì?   thích đàn ông trăng hoa.”
“ cho phép  thích , bởi vì   thể nào khống chế  trái tim  khác.”
Tóm , đối với một đóa đào tinh mà , càng nhiều  thích cô, ngoài việc chứng tỏ giá trị quyến rũ của cô càng thêm bội phần, còn cho thấy tu vi càng cao, thọ nguyên càng dài và khả năng chống chọi lôi kiếp của cô càng mạnh mẽ. Cô đương nhiên  đỗi vui mừng.
Diệp Mạn Tinh  đưa một tờ khăn giấy hỏi: “Anh  xong ?   thể hỏi  chút chuyện  ?”
“Cô cứ hỏi , bữa   bao, coi như bồi thường cho cô .”
Đến khi thực sự hỏi đến chuyện cành đào,    yên vị trong phòng ăn của khách sạn. Đây là một bữa tiệc lớn thịnh soạn, quy tụ đông đảo khách khứa.
Bên phía Diệp Mạn Tinh là năm , còn thêm  Giang đang bám riết bên cạnh Tân Lâm và Thang Vĩ.
Cậu Giang nào ngờ  ngày   “vặt” từ đóa hoa đào Diệp Mạn Tinh một chút “lông cừu”, dù chỉ là chút sức lực cỏn con.
Trước khi ăn cơm, Diệp Mạn Tinh cầm một chai rượu vang đỏ, gọi Thang Vĩ và Tân Lâm  phòng nhỏ, để hỏi tin tức của cành đào.
Diệp Mạn Tinh quả thực  xinh , một vẻ  thấm đẫm  tâm can.
Được ở chung một chỗ với cô, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như ngọc của cô, đôi môi  đào chúm chím, cặp mắt hạnh ngập nước  chỉ lướt qua một cái  đủ khiến   mềm lòng đến rối bời.
Thang Vĩ hối hận đến triệu , rằng giá như   gặp  cô sớm hơn thì   mấy. Đến mức cô  hỏi về cái cành đào gì đó,   cũng chẳng để tâm, mãi đến khi Diệp Mạn Tinh phác họa hình dáng nó  cho   xem,   mới sực nhớ  chiếc hộp gỗ đào  Tân Lâm “bứng” mất .
Nghe ,   : “Cái hộp  cũng   của . Kể  mới thấy thật lạ lùng, chiếc hộp    do  mua, mà là nhiều năm , khi   đua xe bên ngoài trở về, thì vô tình đụng độ hai nhóm  đang đ.á.n.h  sống mái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-489.html.]
“Ở Hồng Kông, chuyện như  thì quá đỗi thường tình.  trong đám  hỗn chiến ,  một gã đàn ông cao lớn đ.á.n.h đ.ấ.m  cừ,  thấy  trúng vài nhát, cả   c.h.é.m  ít đao, thế mà vẫn  thể tung hoành nhảy nhót, đơn độc hạ sát tất cả kẻ địch.”
Đôi mắt trong veo của Diệp Mạn Tinh dõi theo  , khẽ hỏi: “Rồi  đó thì ?”
Thang Vĩ hít sâu một ,  uống mấy ngụm rượu vang đỏ mới gượng  mà   cô, tiếp lời: “Sau đó, một    phận như , cũng cần thuê vệ sĩ, nên   chấm ngay  .”
“Sau đó, cả hai nhóm  đều bỏ mạng, chỉ     sống sót, nhưng cũng bán sống bán c.h.ế.t. Thế nên   sai vệ sĩ mua ít t.h.u.ố.c cho   uống.”
Nói đến đây, Thang Vĩ vẫn còn chút thổn thức: “Ai ngờ    vô ơn bạc nghĩa, sáng hôm  tỉnh  thì chỉ để  hộp gỗ đào , nhờ  trông coi hộ,  bặt vô âm tín. Khi chúng  đuổi theo,    nhảy xuống sông .”
“Anh  c.h.ế.t  ư?” Diệp Mạn Tinh thắc mắc.
Thang Vĩ lắc đầu: “ cũng  rõ nữa,  nhảy xuống dòng sông ở chỗ các em. Chắc là   về .”
Diệp Mạn Tinh  xong,   nên  gì.
“Chẳng  là ,  cũng    đó rốt cuộc là ai ?”
Thấy cô  vẻ vô cùng hụt hẫng, Thang Vĩ cố gắng suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng chợt nhớ  một chi tiết quan trọng: “Thân phận cụ thể của   thì   rõ, nhưng      khắc hình đồ đằng, hình như chiếc huy chương đeo  n.g.ự.c cũng mang loại đồ đằng .”
Gà Mái Leo Núi
“Đồ đằng ư?”
Không chỉ Diệp Mạn Tinh  , ngay cả Tân Lâm cũng  từng  qua.
Thậm chí  đó, khi gọi  Giang  hỏi,  cũng lắc đầu bảo  từng thấy qua.
Đồng nghĩa với việc   đến đây, tưởng chừng   tin tức, nhưng   chẳng khác nào   gì.
Trước khi Diệp Mạn Tinh rời , cô ghé thăm chuỗi cửa hàng hoa quả cao cấp mang tên “Ngọc Chi Lâm” của cô và Tân Lâm. Nơi đây trang trí tuy  quá lộng lẫy, nhưng vị trí thì  khỏi chê.
Trước đó, bên   tìm   phụ trách, bao gồm cả viện nghiên cứu, và công tác hậu cần cho nhà họ Tống tại vườn trái cây vẫn  thể hợp tác suôn sẻ như .
Ngày rời , Tân Lâm trao cho cô hai chiếc hộp, dặn dò cô về nhà  hãy xem.
Cô còn  kịp mở , hai đứa bé  oà  nức nở, cô đành   như   gì mà dỗ dành các con.
Chỉ là,  đường trở về, lúc  mở  thấy chuỗi ngọc lục bảo xanh biếc lấp lánh , cô suýt  rơi viên đá quý cầm  tay.