Nói đến đây,    dừng một chút  mới  tiếp: “Chỉ là,  mắt còn cần  suy nghĩ  cách sử dụng  cho phù hợp.”
Nhắc đến bà chủ, hiện giờ vẫn đang điều dưỡng ở viện,   buông xuôi ,    ngờ  lúc   xuất hiện chuyện thần kỳ như .
Gà Mái Leo Núi
“Cậu cả.”
Anh   tới đây còn sợ  cả  vui, thận trọng liếc  ly  hoa mà  cả đang cầm. Con ngươi vốn dĩ lạnh nhạt , giờ  chuyên chú    hoa trong ly, trong lòng    khỏi kinh ngạc.
Rốt cuộc là  cả  tìm  báu vật ở ? Anh   vệ sĩ Thẩm Hoa  là từ một cô gái, quả thực là do một cô gái đem tới ư?
Anh   thấy giọng  lạnh băng của  cả vang lên: “Ừm,  còn loại quả đào đó thì ?”
Trợ lý trưởng càng thêm phần phấn khích: “Nói đến loại đào , ngoài tác dụng dưỡng nhan, bồi bổ sức khỏe như  đề cập từ  thì nay còn  hiệu quả thần kỳ hơn là kéo dài tuổi thọ,  còn  thể tăng cường khí huyết. …  cũng  tài nào lý giải nổi vì    hiệu quả thế , nhưng mà ngay cả  của bộ phận kiểm định cũng  hỏi liệu chúng   thể bán  thị trường ?”
Thật    cũng  , nhưng   mua thế nào, mua ở ?
Dù cho  đ.á.n.h c.h.ế.t ,  cũng  tin bất kỳ loại trái cây thông thường nào  thị trường  đạt  hiệu quả phi phàm như thế .
“Cậu cả, chúng  định bán loại  ?” Trợ lý trưởng cẩn trọng hỏi.
Tân Lâm từ từ nới lỏng bàn tay đang siết chặt ly  hoa, mãi  mới lạnh lùng cất lời: “Không bán công khai. Loại  chỉ buôn lậu thôi.”
“Buôn lậu suy cho cùng cũng là bán thôi mà, thưa  cả.”
Trợ lý trưởng kích động đến mức suýt phát điên, chợt nhớ   phận của  liền vội vàng kiềm chế , hỏi: “Cậu cả, loại trái cây    lượng dồi dào  ạ? Với chừng  thì e rằng  đủ.  đoán chắc chắn rằng chỉ cần tung  thị trường, nó sẽ  săn lùng ráo riết.”
Dừng một chút, trợ lý trưởng  thận trọng hỏi: “Cậu cả,  cảm thấy loại trái cây    cho trẻ nhỏ,  thấy nó giúp bọn trẻ tập trung hơn, liệu   thể mua một quả về cho bọn trẻ ?”
Tân Lâm lạnh nhạt liếc mắt một cái, trợ lý trưởng  kịp dứt lời  vội vàng nuốt  những câu còn .
Tình cờ , hôm nọ  cả dặn   mang trái cây  kiểm định, tiện tay cho   một quả, bọn trẻ ở nhà ăn thử một miếng  thấy hiệu quả rõ rệt. Tân Lâm  cho   cơ hội giải thích, chỉ lạnh nhạt : “Không bán lẻ.”
“Hãy mang  đấu giá. Giá khởi điểm là ba mươi vạn tệ,  cần đặt quá cao ngay từ đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-472.html.]
Nếu Diệp Mạn Tinh  mặt ở đây, hẳn cô sẽ thầm nghĩ  cả Tân tuy lạnh nhạt nhưng  là một tay gian thương lão luyện.
Trong khi cô  bán ba vạn tệ một hộp, bên   vung tay tăng gấp mười , mà đây mới chỉ là giá khởi điểm. Kết quả cuối cùng sẽ kinh  đến mức nào, thật khó mà tưởng tượng .
Lúc , trợ lý trưởng thầm giật nảy  trong lòng, khẽ run giọng hỏi: “Vậy chúng  định mời những ai tham gia phiên đấu giá ?”
Mặc dù giọng Tân Lâm vẫn lạnh lùng như băng tuyết, nhưng  thoảng hương vị  mao tiêm từ núi tuyết, một sự lạnh lẽo cô đọng đầy phong vị của chốn sơn lâm.
Anh  : “Cậu hãy lo việc  thẻ hội viên, chia thành các cấp: sơ cấp, VIP cao cấp và cấp cao đặc biệt. Chỉ những ai sở hữu thẻ hội viên cấp cao nhất mới đủ tư cách đấu giá quả đào. Tạm thời, loại đào  sẽ  bán cho  ngoài, đây chỉ là một khái niệm ban đầu để định vị sản phẩm.”
Vừa  đến hệ thống hội viên, trợ lý trưởng lập tức tin chắc trong lòng, vội hỏi: “Cậu cả, loại hội viên   xét duyệt theo tiêu chuẩn nào?”
Tân Lâm hờ hững : “Người  tài sản ròng  một trăm triệu tệ mới thuộc hạng VIP cấp cao. Còn hội viên cấp cao thông thường thì   tài sản ròng tối thiểu mười triệu tệ trở lên.”
Trợ lý trưởng đáp lời, lập tức thuần thục lên kế hoạch chi tiết về phương án hội viên cho  cả. Sau đó,    cẩn trọng hỏi thêm một câu: “Cậu cả, chúng  mở thẻ hội viên với danh nghĩa của nhà họ Tân  là câu lạc bộ cá nhân?”
Tân Lâm siết chặt ngón tay một lúc lâu  mới : “Lấy danh nghĩa cá nhân của  mà tạo dựng hệ thống hội viên câu lạc bộ . Sau khi phiên đấu giá kết thúc, những  thắng cuộc sẽ  mời  phòng riêng để  tất thủ tục giấy tờ. Cậu hãy lo liệu  bộ các loại tài liệu cần thiết.”
Ngụ ý của lời   là một cửa hàng trái cây cao cấp, chuyên phục vụ giới thượng lưu, sắp sửa khai trương.
“ ,   soạn một cái hợp đồng , tạm thời đừng công khai, chia cổ phần cho đối tác .” Tân Lâm .
“Cậu cả, chia thế nào ạ?”
“Chia đôi.”
“Cái gì?”
Trợ lý trưởng vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc là  phụ nữ nào mà    chủ nâng đỡ, ưu ái đến nhường ?
Từ thành phố Vân đến thành phố Thâm Quyến  mất trọn hai ngày đường tàu. Đến khi xuống xe lửa ở Thâm Quyến thì trời  ngả về chiều. Sau bữa cơm tối, Triệu Chiêu Hoa ý tứ bảo cô gọi điện thoại về cho Tống Văn Cảnh.
Cô dẫn cặp song sinh  ngoài. Lúc rời , Diệp Mạn Tinh   khỏi kinh ngạc  cái ôm siết chặt của Tống Văn Cảnh. Thoáng chốc, sự chiếm hữu và mong  kiểm soát của  mơ hồ lộ . Diệp Mạn Tinh   gây mích lòng với  đàn ông  vận  khác thường .