"Phải, nhưng    bằng lòng."
Anh ngước  cô vợ nhỏ,    cô cất lời: " con  chỉ  thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của , còn cuộc đời của  khác thì   chịu trách nhiệm  chứ?"
Tống Văn Cảnh  mà sững sờ,  dừng bước . Đôi mắt  đen thăm thẳm như trời đêm, nhưng cũng rực sáng như vì : "Anh và   khác ." "Khác ở điểm nào chứ?"
Thật , cô vẫn thường  'nam chính' hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời cô, chịu trách nhiệm cả đời. Liệu    từng nghĩ rằng   sẽ  lúc hối hận ?
Nào ngờ,  bất ngờ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Trong giọng  lạnh nhạt thường ngày, giờ đây pha thêm chút cảm xúc nóng hổi. Anh khàn giọng : "Mọi điều   đều xuất phát từ sự tự nguyện, còn Lương Văn Tân  đổi quyết định dường như là do  vợ   thúc ép."
"  giờ em  từng ép   chuyện gì cả." Tống Văn Cảnh .
Diệp Mạn Tinh bật  khẽ. Nam chính  quả thực luôn  cách xoay chuyển tình thế  nhanh.
Cô yêu thích sự tự do,     ép buộc  khác  điều gì đó mà họ   cơ chứ.
Đôi môi ấm áp dán chặt lên trán cô, mềm mại, mang theo  nóng. Anh nhẹ nhàng bưng lấy khuôn mặt cô, đôi mắt sâu thăm thẳm như biển cả, mênh m.ô.n.g vô tận.
Tống Văn Cảnh : "Anh  rõ  đang  gì. Anh    thể chịu trách nhiệm cho  quyết định của bản ."
Nói đoạn,  dùng ngón cái khẽ xoa trán cô, giọng  trầm ấm vang lên  đỉnh đầu cô: "Vợ , chuyện   lính là lựa chọn của riêng , chẳng  vì em mà  mới chọn. Những gì    đều luôn xuất phát từ sự tự nguyện của chính ."
"Anh  từng  ai ép buộc. Từ khoảnh khắc chúng  đăng ký kết hôn,   tự nguyện nguyện ý chịu trách nhiệm với em trọn đời. Chuyện     vui vẻ, và  bằng lòng với điều đó."
Nói ,  nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay ấm áp, rộng lớn của  bao bọc lấy bàn tay cô, giọng  ung dung, từ tốn:
"Em  cần gánh vác trách nhiệm nào cả, chỉ cần em luôn  vui vẻ là đủ. Mọi chuyện còn     lo. Anh  vui khi  tất cả vì em, em chẳng cần bận tâm    gì."
Nghe   , Diệp Mạn Tinh thấy  chút gì đó mới mẻ, lạ lẫm.
Cô thầm nghĩ: Được thôi, vui vẻ là điều cốt yếu.  khi thực sự  một  nguyện  tất cả vì , liệu   thật sự cảm thấy vui vẻ trọn vẹn ?
Cô độc, sinh tồn, đối mặt với sinh tử... Một  'hoa đào tinh'  trải qua những điều    bao nhiêu . Còn với  phàm trần, chỉ một  thôi  đủ sức vắt kiệt cả sinh mệnh .
Diệp Mạn Tinh nghiêm túc ngước mắt  'nam chính'. Cô  thấy  hỏi bằng giọng  vô cùng từ tính: "Sao thế? Em  tin lời  ư?"
Trong đôi mắt đen như mực , đôi môi  đào  hé mở của cô phản chiếu rõ ràng, khiến  cảm nhận  niềm vui sướng ngập tràn đang lan tỏa khắp cơ thể . Anh thực sự đang  hạnh phúc.
"Tin chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-465.html.]
Diệp Mạn Tinh chợt nghĩ, dù    cũng là nam chính của câu chuyện, vận may của   lúc nào cũng  một cách đáng kinh ngạc, ông trời hiển nhiên ưu ái  hơn cô  nhiều.
Cho dù là   nhắm mắt lựa chọn, cuối cùng cũng sẽ hóa  lành cả thôi. Nếu một   thật lòng   chuyện vì ,  đối phương  thể   với   chứ?
Chẳng  cô còn cho  một giọt m.á.u của  đó ?
Nói  thì đây cũng là một cơ hội  cho .
Quả nhiên, vận may của nam chính đúng là  đến  thể tưởng tượng nổi.
Diệp Mạn Tinh  chút ghen tị.
Cô véo nhẹ ngang lưng : "Số   thật đấy." Thế nên ngay cả ông trời cũng  nỡ  khó , con đường   luôn  những cơ duyên đang chờ đón.
Tống Văn Cảnh   thì đè đôi bàn tay mềm mại của cô ,  đầu tiên  khẽ, tiếng  trầm ấm mà vui vẻ: "Ừm, đúng là   ."
Bởi vì   nên ông trời mới đưa em tới.
Anh nguyện ý đắm chìm trong những ngày tháng êm đềm như .
Cuối cùng Tống Văn Cảnh chỉ khẽ thở dài một tiếng chứ    lời lòng,  điều  ôm chặt lấy cô vợ nhỏ, ôm  chặt,  chặt  lòng.
Anh chỉ cảm thấy  thứ   cô vợ nhỏ đều  đẽ, từ làn da, giọng , cho đến từng đầu ngón tay mềm mại đều khiến cơ thể  yêu thích, tâm hồn  thì vui như mở hội.
Hai   bước  phòng   thấy tiếng  nheo nhóc của cặp sinh đôi trai gái. Mỗi  bèn vội vàng ôm lấy một đứa  bắt đầu dỗ dành. Diệp Mạn Tinh dỗ mãi mà con bé vẫn  nín, thế là cô vờ đ.á.n.h yêu mấy cái, cuối cùng con bé cũng chịu ngừng .
Tống Văn Cảnh thấy  thì  bên cạnh bật ,   ít khi  thấy cô vợ nhỏ   bộ dạng như thế.
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh lườm : "Sau   ở nhà thì  giặt tã,   đổ rác,  nấu cơm,  giặt quần áo cho con..."
Con   nữa, cô mới bắt đầu cho bú,  đó hừ một tiếng  đưa  một đống yêu cầu.
Tống Văn Cảnh ừ một tiếng: "Được."
"Nước nóng tới  đây, Tinh Tinh  đủ sữa ?" Mẹ chồng Tống  đến cửa,  thấy con trai  con dâu đưa  một đống yêu cầu, bèn nhanh chóng giúp con trai dỗ dành.
Diệp Mạn Tinh  thấy  đàn ông nhẹ giọng  một tiếng: "Mẹ, để chúng con tự  .”