“Anh ba, em   quân nhân.”
Vừa từ bên ngoài trở về, Tống Văn Cảnh  khéo gặp Lương Văn Tân đang đến tìm .
Mấy hôm nay trời lạnh,  đun nước nóng để khử trùng tã lót cho hai nhóc song sinh. Củi ở nhà nhanh hết nên  đành  lên núi nhặt củi về.
Vào mùa đông, ai nấy đều khoác lên  những tấm áo dày sụ,  mà  vẫn xắn tay áo lên tận bắp tay, để lộ những múi cơ rắn chắc khi chẻ củi ngoài kho.
Bốp! Bốp! Bốp!
Những tiếng bổ củi vang lên đầy dứt khoát. Người đàn ông dùng lực mạnh mẽ, góc độ cực kỳ chuẩn xác, mỗi nhát rìu hạ xuống đều chẻ khúc củi thành hai nửa đều tăm tắp, trông   mắt.
Lương Văn Tân   do dự,   cũng   thấy chị ba đang đùa vui trong sân tuyết.
Gà Mái Leo Núi
Cậu  giúp  di chuyển khúc gỗ lớn sang một bên,  lí nhí   yêu cầu của .
Tống Văn Cảnh  , động tác  tay vẫn  ngừng, đôi mắt sắc bén hướng về phía  , hỏi: “Cậu  suy nghĩ kỹ ?”
“Dạ .”
Lương Văn Tân tuy dáng  cũng cao ráo, nhưng vẫn thấp hơn Tống Văn Cảnh,  cao tới mét chín, gần một cái đầu. Giọng  của   lúc    phần ủ ê,  mấy hào hứng.
Cậu   xổm xuống bên đống củi, ánh mắt dõi theo Diệp Mạn Tinh đang vui đùa trong tuyết cùng tiếng   rộn ràng quanh cô. Khuôn mặt chất phác của Lương Văn Tân thoáng hiện lên vẻ suy tư sâu lắng.
Lương Văn Tân than thở: "Anh ba, chị dâu  xinh  thế,  mà  nguyện ý ở bên . Còn vợ em thì... chẳng khi nào thật lòng với em." Dù   là thủ quỹ, là cán bộ đại đội, nhưng vợ  luôn chê  là thằng nhà quê bất tài, trong lòng   cũng mong mỏi vợ   thể hãnh diện đôi chút về . Rắc! Rắc! Hai tiếng chẻ củi khô giòn vang lên. Tống Văn Cảnh  đầu  về phía vợ,  linh cảm  gì đó  , bèn  ngoắt , cất giọng gọi vọng về phía sân phủ tuyết: "Vợ , đừng nghịch nữa!"
"Dạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-463.html.]
Giọng Diệp Mạn Tinh vọng  từ trong sân: "Em  ngay đây!" Tống Văn Cảnh là đàn ông,   từng trải qua chuyện phụ nữ "đến tháng", thêm nữa, vợ   khi nhập ngũ  mang thai, nên   từng thấy cô   những biểu hiện đó. Thành ,   hề   phụ nữ khi  kinh nguyệt   kiêng khem nhiều điều đến thế.
Lúc   tiếp tục động tác trong tay,   đầu  hỏi Lương Văn Tân: "Lòng cô  vốn  thuộc về ,    vẫn  lấy cô ?"
Ngay cả Tống Văn Cảnh cũng  chuyện thanh niên trí thức họ Giang,  mới về làng  vác bụng bầu lớn chạy đến đòi một suất  Đại học Công Nông Binh. Những   quân nhân thường  tinh tường trong việc  thấu lòng , kiểu  như Giang Hồng Tiếu sẽ chẳng đời nào cam tâm ở  chốn nông thôn .
Lương Văn Tân cũng  giận, nhắc đến vợ ,   chỉ thản nhiên : "Thì thích thôi,  ba. Em  cô   hãnh diện một chút về em."
Tống Văn Cảnh  chất đống củi  chẻ xong gọn gàng. Anh  đầu,  thấy vẻ mặt của Lương Văn Tân, giọng  trở nên nghiêm nghị hơn hẳn:
" nhập ngũ   chuyện đùa. Bất cứ lúc nào cũng  thể gặp nguy hiểm đến tính mạng."
Nhận thấy Lương Văn Tân vẫn  hiểu thấu đáo,  chân thành khuyên nhủ: "Cậu khác với chúng . Từ nhỏ chúng   quen với rèn luyện khắc nghiệt, coi nghiệp lính là lẽ sống. Còn cha   cũng  định hướng cho  theo con đường ." Anh   thể gầy gò của Lương Văn Tân.  lúc Tống Văn Cảnh vác một khúc củi to nặng, thẳng thớm  ngang qua,  chỉ hờ hững đá một cái, Lương Văn Tân mất cảnh giác, liền ngã lăn  đất.
Tống Văn Cảnh càng nhíu mày hơn: "Cậu xem, ngay cả phản ứng cơ bản nhất  cũng   . Ngay cả Tống Văn Lâm cũng  chắc tránh  cú đá đó, nhưng ít nhất cũng kịp  phản ứng. Cậu   thiếu  cái bản năng, cái ý thức phản xạ đó." Dừng một lát,   : "Hơn nữa,  chắc   hợp với cuộc sống trong quân ngũ. Cậu  tất cả vì một  con gái,  nếu cô  vẫn chẳng mảy may hài lòng thì ? Khi đó  sẽ tính thế nào?"
"Anh ba, nếu là chuyện mà chị dâu thích thì ? Anh   ?" Lương Văn Tân kiên trì hỏi : "Em  thử một . Chẳng lẽ  cố gắng   buông xuôi?"
Lương Văn Tân là bạn thuở nhỏ của Tống Văn Cảnh, đồng thời cũng là một  em  thiết. Tuy rằng  xa cách nhiều năm nhưng tình nghĩa thời thơ ấu vẫn vẹn nguyên.
Tống Văn Cảnh thấy   kiên trì như  bèn : "Được thôi,  chỉ  thể giới thiệu  đến đơn vị khác nhập ngũ, còn thành công  ,  xem vận may của . Còn  đơn vị của  thì chắc chắn là   ."
Nghe lời , Lương Văn Tân cảm kích  thôi, vội : "Cảm ơn ."
"Em  thể   lính ." Lương Văn Tân thật sự  vui mừng, giọng  cũng lớn hơn một chút. Vừa dứt lời  thấy  Tống cầm cây cán bột   sân,  thấy con dâu đang đắp  tuyết giữa sân tuyết, bà  chỉ cảm thấy nhức đầu: "Tinh Tinh mau  nhà  con, trời tuyết lạnh lắm, mau  đây dùng nước ấm mà hơ tay cho ấm."
Diệp Mạn Tinh   cũng thấy  tò mò.