Giọng Lý Tuệ Tuệ khẽ chùng xuống, lí nhí đáp: "Vâng ạ."
Thím Hai Tống thấy cháu gái cuối cùng cũng lên tiếng thì thoáng hy vọng cô   thể  lọt tai  đôi chút, nhưng  bà  chợt nhớ đến khoản tiền lớn mà Lý Tuệ Tuệ  vay.
Thím Hai Tống liền hỏi: "Tuệ Tuệ , bình thường cháu tiêu pha cũng chẳng đáng là bao,  tiền cháu mượn đó, cháu  dùng  việc gì ? Tối qua, chú cháu  hỏi về khoản đó. Đây là tiền sinh hoạt của gia đình cô chú , chắc cháu cũng  tiêu tốn bao nhiêu ,  ?"
Thím Hai Tống  vẻ bất an, nếu khoản tiền    trả  thì nửa năm đầu gia đình bà sẽ  chịu cảnh thiếu thốn, bởi  bà  chút sốt ruột: "Đây là tiền ăn tiêu nửa năm của nhà cô chú đấy, nếu cháu  dùng nữa thì trả  càng sớm càng  nhé."
"Cháu..."
Lý Tuệ Tuệ c.ắ.n chặt môi, sắc mặt tái nhợt, giọng  run rẩy, nước mắt  lăn dài  gương mặt cúi gằm.
Cô    thừa nhận    lừa gạt, càng  thể chịu đựng  việc mất mặt ê chề.
Cô   hiểu nổi, tại  lòng   vô dụng đến ?
Tại  một tấm lòng lương thiện    đền đáp xứng đáng?
Làm     thể lừa dối một   hết lòng vì ? Chẳng lẽ tình yêu  rẻ mạt đến thế  ?
Cô  đáng c.h.ế.t thật,    điên rồ đến , mượn nhiều tiền như thế, giờ lấy   mà trả đây chứ?
"Tuệ Tuệ." Thím Hai Tống cũng nhận   điều gì đó  , bèn cất giọng gọi cháu gái.
Lý Tuệ Tuệ véo lòng bàn tay, cố kìm nén tiếng nức nở: "Không   ạ, cô ơi, chuyện xem mắt mà cô , cháu sẽ . Ai  điều kiện khá hơn, cháu sẽ gặp  đó." Cô  chỉ  tìm một đối tượng  thể cho  vay tiền để trả hết khoản nợ hiện tại,  đó từ từ tìm việc  kiếm tiền và trả  cho   giúp đỡ.
Cô   tự gây , giờ cô  sẽ tự  gánh chịu!
Lý Tuệ Tuệ chợt cảm thấy một điều mà cô vẫn luôn tin tưởng bấy lâu nay    sụp đổ – niềm tin  lời  , rằng phụ nữ  sẽ lấy  một  đàn ông , dường như đang tan tành. Sắc mặt cô  còn tệ hơn cả lúc : "Cô ơi,  đời  liệu  thật sự tồn tại tình yêu  ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-458.html.]
Thím Hai Tống sửng sốt: "Có chứ, cháu  họ xem."
Vừa , bà   chỉ về cánh phía đông. Lý Tuệ Tuệ  bật . Giá như giấc mơ ban đầu của cô thành hiện thực,  lẽ cô    chịu đựng tất cả những khổ đau ,  gặp  những kẻ bạc bẽo đến ,  sa chân  cái vũng bùn   chăng? Tại  những chuyện tồi tệ   cứ đổ ập lên đầu cô chứ?
Đương nhiên  ai  thể cho cô  câu trả lời, bởi lẽ, cuộc đời của mỗi  chẳng  đều do chính họ tự tay lựa chọn lấy  ?
Lúc , nếu Diệp Mạn Tinh ở đây, chắc chắn cô sẽ khuyên nhủ Lý Tuệ Tuệ rằng: "Cô gái ngốc nghếch, yêu đương mù quáng sẽ chẳng  kết cục   . Đối với con gái mà , cái giá  trả cho sự cả tin đôi khi vẫn quá đắt, nhất là với những cô gái bình thường   gia thế như cô."
Bữa tối chúc mừng năm mới diễn  khá sớm,  khi dùng bữa, tất cả khách khứa đến chúc Tết đều   về.
Tống Văn Cảnh dỗ hai nhóc song sinh ngủ say. Khi   xuống giường, đang còn lo lắng  sẽ đè  hai nhóc con thì chợt thấy vợ  nhoài  vục  lòng, cái cảm giác mềm mại  quen  khiến khí huyết trong  dâng trào.
Anh giữ lấy tay vợ, cảm thấy lòng bàn tay cũng đang nóng bừng: "Vợ, em đang  gì ?" Diệp Mạn Tinh khẽ  dịu dàng: "Chỉ là  ngửi xem     mùi thơm   thôi."
Tống Văn Cảnh   thì bật : "Vợ ,   em mới  mùi thơm ngát, vợ là   nhất."
Nghe , Diệp Mạn Tinh bật , cô thực sự cảm thấy một  vốn dĩ trầm tĩnh như , một khi buông lời thủ thỉ  đáng yêu đến thế. Những gì   với  cô hôm nay, nếu là những cô gái bình thường, hẳn  cảm động đến phát   cũng nên.
Cô là một nàng tiên hoa đào nhỏ, nhưng   điều  cũng  phần cảm động.
Vì thế, cô bèn tiến về phía , hôn lên cằm : “Anh ba, hôm nay  bôi mật ngọt đấy ?”
Tống Văn Cảnh cảm thấy sức hấp dẫn của vợ  càng ngày càng mạnh mẽ, gần như mỗi một tấc   cô đều  thể khiến khí huyết trong cơ thể  dâng trào. Anh thực sự cảm thấy chỉ một chút hành động quyến rũ của cô thôi cũng đủ khiến   hòa tan cô  tận xương tủy.
Giọng  khàn khàn: “Mật gì cơ?"
Gà Mái Leo Núi
Nói xong,  cảm giác đôi môi mềm mại của cô phủ lên môi : “Để em nếm thử, ngọt thật mà.”
Đôi môi  đào mềm mại khiến khóe môi  khẽ run lên,  lập tức lật  đè cô xuống giường: “Vợ , cái  là em chủ động trêu chọc đấy nhé,  sẽ  nhẹ nhàng .”