Giọng  của Lý Tuệ Tuệ đầy nôn nóng và lo lắng.
Giọng nam bên đó vọng :
"Cảm ơn Tuệ Tuệ. Sau   nhất định sẽ đối xử thật  với em.    mới gặp t.a.i n.ạ.n xe, bụng  thương sâu, hiểm nghèo lắm, suýt mất mạng . Ban đầu  định mua chiếc xe thể thao nhưng giờ thì đành  về Hồng Kông thôi."
"Em yên tâm, đợi  khỏe ,  nhất định sẽ mang tám vạn tám ngàn tiền sính lễ, cưới em về nhà trong sự vinh quang."
Lý Tuệ Tuệ  cảm động  lo lắng. Nước mắt thi  trào . Cô    tại  bỗng dưng    gặp tai nạn. Cô    quan tâm, nhưng  sợ  yêu  sẽ bỏ mạng sớm.
"Ừ,  em gửi tiền qua cho   nhé."
Bên đó vội vàng đáp:
"Tuệ Tuệ, em xem còn cách nào khác ? Sáu mươi tệ  đủ tiền t.h.u.ố.c thang bên  của  . Bụng  thương sâu nên bây giờ huyết áp thấp, đầu óc choáng váng lắm. Nếu  chạy chữa kịp thời, e là  sẽ bỏ mạng sớm mất thôi."
"Ôi..." Lý Tuệ Tuệ bụm miệng, nghẹn ngào  lên. Cánh tay cô  buông thõng xuống, mất hết sức lực, nghẹn ngào :
" Ninh Hy , em   mượn  tiền nữa , bạn bè, họ hàng của em, ai  thể giúp đỡ em đều  cậy nhờ ."
Đầu dây bên  ngừng , im lặng  lâu. Lý Tuệ Tuệ nóng ruột, sợ    còn để tâm đến cô nữa, cô  vội vàng  thêm:
"Đừng vội, Ninh Hy, cô ruột bên ngoại của em   về, em thử  mượn thêm xem ."
Đầu dây bên  mừng rỡ:
"Cảm ơn Tuệ Tuệ,  nhất định sẽ  phụ em."
Điện thoại cúp máy vang lên tiếng tút tút. Thật  Lý Tuệ Tuệ  gửi cho   mấy trăm tệ , khắp nơi cô   thể xoay sở đều  cậy nhờ. Quả thật, cô  cũng thấy  hoang mang,  nên cô   gọi điện cho bạn bè và cô ruột bên ngoại của   để hỏi rõ.
Sau khi cuộc gọi  kết nối, bên   cô   thì im lặng một lúc, thậm chí bỗng vọng lên tiếng ngạc nhiên. Sau đó, bên  còn phì  một tiếng, cuối cùng mới khẳng định:
"Ninh Hy , đúng đó,   xảy  chút chuyện thật."
"Gì cơ? Cô đưa hết tiền cho    á?"
Nghe giọng bên   rõ tâm trạng là thế nào, cuối cùng  khi tắt điện thoại,  đó chỉ khẳng định là  yêu cô  xảy  chuyện, nên Lý Tuệ Tuệ mới tin sái cổ.
Cả ngày hôm nay, Lý Tuệ Tuệ  ăn cơm sáng,  ăn cơm trưa, cũng  kịp ăn bữa tối mà  tất tả  ngoài. Lúc về, bên ngoài đổ mưa như trút, Lý Tuệ Tuệ ướt sũng cả   tìm Diệp Mạn Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-445.html.]
"Chị dâu,  thể cho  mượn ít tiền  ?  nhất định sẽ trả cho chị."
Trong phòng, Tống Văn Cảnh  mới bưng nước ấm lên cho vợ ngâm chân, bỗng dưng gặp  một  ướt như chuột lột đến để vay tiền.
Ngoài trời rét cắt da cắt thịt, thêm trận mưa phùn lạnh buốt, gió lùa qua khớp xương như hàng ngàn mũi kim chích, dễ khiến   ngã bệnh.
Buổi tối, ngoài trời đen như mực,  hé cánh cửa, Diệp Mạn Tinh  cảm thấy gió lạnh cắt  da thịt đau buốt. Cô đặt bàn chân trắng nõn mịn màng  trong chậu sứ, những ngón chân hồng hào co duỗi, cảm giác thoải mái đến tê dại. Nghe , cô ngạc nhiên  Lý Tuệ Tuệ ướt mèm cả .
Diệp Mạn Tinh hỏi:
"Em  mượn bao nhiêu tiền? Khi nào thì trả?"
Nói thật, dù cho Diệp Mạn Tinh   dốc sạch những món của cải cất giấu, thậm chí động đến cả mớ ngọc đá quý hiếm cô sưu tầm bấy lâu nay, cô vẫn  thể xoay sở  vài trăm tệ.
Thêm nữa, hai  trai nhà  đẻ của cô cho cô ba nghìn tệ tiền mừng cưới, cô vẫn  tiêu đồng nào. Không  cô   cho mượn, chỉ cần Lý Tuệ Tuệ   hướng sử dụng hợp lý, hứa hẹn thời điểm  trả rõ ràng, cô cũng  tính lãi suất, cho mượn trong phạm vi một hai trăm tệ, thì cô  thành vấn đề gì cả.
Sau đó, vì câu hỏi  của cô, Lý Tuệ Tuệ c.ắ.n răng cúi đầu. Lúc  chuyện, một cảm giác  hổ và buồn bực hiện rõ  mặt, nghẹn ứ  thốt nên lời.
"Chỉ mượn tiền thôi mà, chị  thì cho  vay, hỏi nhiều như   gì?"
Hả?
Diệp Mạn Tinh khẽ choàng lấy cánh tay Tống Văn Cảnh, hất cằm  hiệu:
"Em họ  ?"
Dựa theo mối quan hệ của nhà chú hai mà , đúng thật là mối quan hệ  em họ, dù  cùng huyết thống. Tống Văn Cảnh nhướng mày hỏi:
"Em cần bao nhiêu tiền?"
Lý Tuệ Tuệ há hốc miệng,  bọn họ, cuối cùng  ấp úng   một con :
"Cần 200 tệ,  ?"
Tống Văn Cảnh im lặng.
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh cũng im lặng.
Thật   tiền   nhiều, cũng chỉ bằng tiền bán hai đến hai cân rưỡi  lài, bằng ba tháng lương của  . Nếu là những thứ hoa quả đặc biệt từ dị  gian của cô, năm cân   thể bán  ba vạn tệ.