Thím Ba há hốc mồm kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe, đoạn bà cường điệu :
"Điên khùng! Nó còn dám mắng các cháu ?"
Tuy   con gái ruột của , nhưng Thím Ba cũng tức giùm cho nhà họ Lý, bà làu bàu:
"Con  xem   quả báo  chứ? Nhà họ Lý vốn dĩ  trọng nam khinh nữ, chẳng  Thím Hai con  vơ vét bao nhiêu của cải của nhà  về nhà  đẻ . Lần , quả báo  giáng xuống đầu con bé Lý Tuệ Tuệ?"
"Lần các cháu lên tỉnh,  lẽ đúng là lúc con bé bỏ nhà theo trai. Nghe  Lý Tuệ Tuệ  ôm hơn nửa  tiền mặt và phiếu đót trong nhà  mới , nhưng...."
Diệp Mạn Tinh  vẻ mặt Thím Ba, bà nhăn nhó, cái vẻ mặt như nuốt  ruồi bọ ...
"Sao  ạ?" cô hỏi.
Thím Ba đáp:
"Thằng cha  yêu của Lý Tuệ Tuệ, biến mất biệt tăm . Sau đó  nhà họ Lý mới tìm đến nơi, thấy con bé Lý Tuệ Tuệ đang ở trong một căn phòng trọ, đói lả mấy ngày, vẫn cứ  chờ thằng cha đó  về."
Đang ăn đậu phụ, Diệp Mạn Tinh cũng  khựng đũa, tiếng "á" nghẹn ứ nơi cổ họng, hồi lâu  thốt nên lời:
"Biến mất thật ?"
" , Lý Tuệ Tuệ về  vẫn  chịu tin rằng thằng cha  bỏ rơi , vẫn khư khư một lòng chờ đợi nó  về. Sau khi về, mấy  bên Thím Hai con giới thiệu bao nhiêu mối nhưng con bé đều  chịu  xem mắt. Mấy hôm nay, nó còn mò đến vay tiền Thím Hai con, thái độ là lạ lắm."
"Cạch." Đôi đũa của Diệp Mạn Tinh rơi xuống. Tống Văn Cảnh  cạnh, nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, đoạn đưa cho cô, giọng cưng chiều:
"Nè, bà xã."
Diệp Mạn Tinh ngạc nhiên  thôi,  khi cầm  đôi đũa, cô hỏi:
"Chuyện , con bé chẳng lẽ gặp  lừa đảo? Rễ tình ăn sâu đến thế cơ ?"
Thím Ba cũng chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện. Cuối cùng, bà tặc lưỡi:
"Con bé là con gái, ở nhà ăn bám bố ,  việc gì cần đến tiền  mà  vay mượn. Thế mà nó cứ bám riết Thím Hai con suốt mấy ngày trời. Thím   để cháu  thôi, con bé chẳng lẽ   đến tìm cháu để vay tiền đó chứ?"
"Vay tiền ư? Thật là  thể nào." Diệp Mạn Tinh bán tín bán nghi. Lý Tuệ Tuệ   vay tiền ? Chắc là thật .
 lúc đó, ở nhà họ Tống, Lý Tuệ Tuệ đang kéo tay cô , giọng  đáng thương, than vãn với Thím Hai Tống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-444.html.]
"Cô ơi, cháu chỉ cần một trăm tệ, với vài phiếu lương thực nữa thôi. Sau   tiền, cháu nhất định sẽ báo đáp cô đầu tiên."
Bà thím hai nhà họ Tống cũng chẳng  đầu cua tai nheo gì. Bà  ưa đám cháu bên ngoại, chỉ thương mỗi cô cháu gái , nhưng dạo gần đây con bé  khiến bà  nhọc lòng quá đỗi.
"Tuệ Tuệ ,   cô   cho cháu mượn, nhưng một trăm tệ là  tiền  lớn. Cháu thì  việc gì mà  dùng đến  tiền  chứ, cháu cần tiền  gì?"
Gà Mái Leo Núi
Thời , một trăm tệ  thể là tiền sinh hoạt của cả một gia đình bình thường trong suốt một năm trời. Cháu gái bà cần chi nhiều tiền như   chuyện gì chứ?
Lý Tuệ Tuệ  nôn nóng:
"Cô ơi, cô cho cháu mượn ,   cháu nhất định sẽ trả  cô đầy đủ. Hơn nữa, cháu  gì chẳng  lời cô chứ."
Bà thím hai mừng rỡ:
"Thật ? Vậy cháu chịu  xem mắt chứ? Người yêu của cháu chẳng đáng tin , cháu là con gái lớn , cứ thế mãi thì   sẽ lỡ thì mất thôi."
Lý Tuệ Tuệ gật đầu. Thấy thế, bà thím hai Tống vui vẻ :
"Được, cô sẽ cho cháu mượn, nhưng cô   đủ ngần  tiền, cô chỉ  sáu mươi tệ thôi."
Bà thím hai run rẩy đếm đủ tiền trao cho cô cháu gái,  tiền   ngốn gần nửa năm chi phí sinh hoạt của cả nhà chú hai. Nhớ  chuyện cháu gái dại dột bỏ nhà theo  , bà thím hai vẫn còn tức đến tím gan tím ruột. Bà vội vàng dặn dò:
"Tuệ Tuệ, cháu   để   lừa gạt nữa, nhớ ? Mấy đồng chí nam lạ ngoài ,   gì hoa mỹ cũng   tin, cháu nhớ ?"
Lý Tuệ Tuệ  mấy vui vẻ:
"Cô ơi, cháu   là    lừa cháu mà. Anh  chỉ  việc nên mới   thôi."
Từ  đến giờ cô   từng nghĩ   lừa. Cô   từng gặp bạn bè của  , gặp cả   của   nữa,    thể là lừa đảo ? Quan trọng hơn là, cô   gì ? Mặt mũi cô  bình thường, gia đình  chẳng  tiền, cho dù    lừa cũng sẽ  tìm  như cô  mà lừa chứ.
"Được ,  ."
Thím hai Tống   thêm nữa, chỉ cần cháu gái chịu  xem mắt, bà  thấy mừng lắm . Bà đưa tiền cho cô , còn đưa thêm cả mấy tấm phiếu. Bên ngoài  tiếng gọi hai   ăn cơm.
Thím hai Tống dẫn cháu gái  , bên ngoài    ăn  một nửa. Bà thím hai Tống  về phía Diệp Mạn Tinh, lạ là bà  chẳng  gây sự gì cả.
Còn Lý Tuệ Tuệ   cũng  ăn cơm. Cô  bảo   ngoài một lát   thẳng đến phòng điện thoại của đại đội, vội vàng gọi   ghi  mẩu giấy.
Điện thoại đổ chuông  lâu thì bên  mới   bắt máy.
"A lô, Ninh Hy, em mượn  sáu mươi tệ , bây giờ em gửi qua bưu điện cho  nhé?"