Cũng , Giang Hồng Tiếu là một cô gái sinh sống ở địa phương, cô  còn là thanh niên trí thức. Vốn dĩ cô  luôn mong   trở về thành phố, nhưng  tình cờ kết hôn với một  đàn ông  quê.
Bây giờ, cô   bôn ba khắp nơi vì một suất học ở trường Đại học Công - Nông - Binh.  kỳ thi đại học sắp  tổ chức , suất học ở trường Đại học Công - Nông - Binh sẽ mất giá trị.
Khi đó cô  vẫn sẽ tiếp tục học ở Đại học Công - Nông - Binh,    sẽ thi  đây? Khi đối mặt với những quyết định trọng đại mang tính quyết sách như thế , thanh niên trí thức Giang cũng chỉ là một điểm nhỏ lạc lõng ở ngã tư đường của thời đại mà thôi.
Còn cô, vì   hướng phát triển của tương lai,  xu hướng của thời đại, hiểu rõ các cải cách của thời đại hơn Giang Hồng Tiếu, nên cô mới  thể  việc đúng đắn.
Cũng  hẳn đúng. Cô là hoa đào tinh, thật  cô cũng   cảm xúc quá sâu sắc đối với những chuyện then chốt .
Thanh niên trí thức Giang chỉ  khống chế  tương lai của ,  tương lai   hơn mà thôi. Diệp Mạn Tinh bèn mở lời nhắc nhở một câu:
"Này cô Giang trí thức,   rõ vì  cô  chấp nhận gả cho con trai của ông trưởng thôn.  suy cho cùng, chẳng  việc cô cảm thấy hài lòng với quyết định của  mới là điều quan trọng nhất  ?"
Ý cô là   tự chủ, chứ     cảnh đẩy đưa? Diệp Mạn Tinh  thêm vài câu nữa, nhưng chỉ gói gọn trong một ý duy nhất:
" đang theo quân, chắc chắn sẽ  giành suất học ở trường Đại học Công - Nông - Binh với cô."
" dù gì cô cũng là học sinh trung học, đối với học sinh mà , chẳng  tri thức là quan trọng hơn cả  . Thích thì thi bằng thực lực của  chẳng  sẽ  hơn ?"
Diệp Mạn Tinh đang gợi ý cô  bỏ suất học ở trường Đại học Công - Nông - Binh, bởi vì cuối năm nay kỳ thi đại học sẽ  tổ chức .
Hiển nhiên, đối phương  hề hiểu ý. Diệp Mạn Tinh đành bỏ cuộc.
"Cô!"
Giang Hồng Tiếu kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, trong lòng cô  vô cùng tức giận, đôi mắt  ướt nước:
"Dựa  thực lực là thứ gì? Cô cho rằng cách  của   sạch sẽ ?"
Diệp Mạn Tinh  thế,  khỏi ngẩn : "...?"
Tại  cô  gảy đàn cho trâu  thế ?
Dù Tống Văn Cảnh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, nhưng ngữ điệu của   bớt phần dịu dàng  nhiều:
"Thanh niên trí thức Giang, cô đến đây vì suất học đó ? Bây giờ vợ   cần, cô   thai sắp sinh đến nơi ,  là cô về sớm ?"
Chồng  ở bên mà cô  bôn ba ngoài đường trong tình cảnh  thì thực sự  nguy hiểm.
Anh thấy Giang Hồng Tiếu vẫn bất động, việc  xong xuôi, nên khá khó hiểu:
"Chẳng lẽ cô còn  vợ  khen cô, cổ vũ cô đôi ba câu  mới chịu về ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-442.html.]
Anh thật sự  thể hiểu nổi.
"..."
Mặt Giang Hồng Tiếu khi xanh khi trắng. Thật , cô  đến đây, đúng là   Diệp Mạn Tinh công nhận.
Vì nội tâm cô  tự ti sâu sắc,  Diệp Mạn Tinh kích thích nên mới đưa  những quyết định như hiện tại. Rốt cuộc thì dựa   mà Diệp Mạn Tinh  thể thản nhiên đón nhận  điều  , còn thờ ơ  những khó khăn cô   đối mặt?
"Sao vợ   đến đây?"
Cũng may lúc  Lương Văn Tân  kịp đuổi tới. Sau khi thành tâm xin  Diệp Mạn Tinh,   bèn dỗ dành vợ  về nhà.
Lúc Giang Hồng Tiếu rời , cô  vẫn c.ắ.n môi:
" nhất định sẽ khiến cô hối hận!"
Diệp Mạn Tinh  khỏi ngạc nhiên: "...?"
Hai  chúng   thiết lắm ?   gì  hối hận cơ chứ?
"Ăn cơm thôi."
Từ trong nhà, tiếng gọi ăn cơm vọng . Tống Văn Cảnh cầm tay vợ, thấy ngón tay cô dính mực,  tự tay  lấy nước ấm cho cô rửa tay.
Đến bữa cơm, đại gia đình họ Tống tề tựu đông đủ, ba gia đình nhỏ cùng hai cụ già, họ ghép mấy chiếc bàn  để quây quần dùng bữa.
Hôm nay tuy   ngày Tết chính thức, nhưng năm nay đậu nành của đại đội bội thu. Cuối năm, nhà nào cũng  chia về  nhiều đậu nành. Vậy nên món chính của nhà họ Tống hôm nay là các loại đậu phụ và xí quách hầm củ cải.
Họ ăn cháo trắng,  một nồi  thêm khoai lang. Một nồi khác là cháo bí đỏ, họ cho  nhiều bí đỏ già  nồi cháo,  vị ngọt lịm. Tuy   thịt cá, nhưng  thể  mâm cơm hôm nay cũng  là một bữa "xa xỉ" .
"Bà nội, cháu bế cho."
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh   xuống,  thấy bà cụ Tống dù tuổi  cao vẫn ôm Tống Bối Bối  tay, còn Tống Đoàn Đoàn thì  gọn trong lòng ông cụ Tống.
Diệp Mạn Tinh  khỏi lúng túng.
 bà cụ Tống  cô, mỉm  :
"Cháu ăn phần cháu , xương cốt bà còn cứng cáp lắm,  ôm nổi một đứa bé  ?"
Diệp Mạn Tinh đành chịu thua. Hai đứa bé song sinh đúng là  cả nhà cưng chiều hết mực, ai cũng giành bế, thành thử cô chẳng còn việc gì để .