“Trong nhà  còn thịt  ? Con  ăn thịt xào ớt xanh, cà tím xào, bí đỏ non xào thịt băm,  canh trứng dưa chuột..."
Diệp Mạn Tinh liệt kê một tràng dài những món ăn. Trong nhà ngoài tài nghệ nấu nướng của cô, thì  còn  nấu ngon nhất trong nhà chính là  chồng và , nên những khi cô lười   động tay, vẫn  thể ngon miệng thưởng thức đồ ăn  nấu.
Vậy nên cô thật sự  quen với cảnh một ngày nào đó  chồng sẽ rời . Mẹ Tống   thì vui vẻ xoắn tay áo,  toan xuống bếp chuẩn  bữa tối, bà bỗng như sực nhớ  điều gì đó, liền  đầu  hỏi thêm một câu:
“ , Tinh Tinh , trong đoàn văn công của đơn vị bộ đội biên phòng tụi con,    một hoa khôi tên là Chu Gia Gia ?"
Tiếng trẻ con ê a, xen lẫn với tiếng thằng em trai Tống Bối Bối nuốt sữa 'ừng ực ừng ực', hòa  , vốn dĩ cũng   quá lớn.
Điều  khiến giọng  của  Tống  rõ ràng.
Diệp Mạn Tinh, đang cho con b.ú sữa, cũng  mấy để tâm , chỉ tiện miệng đáp lời:
“ là  một  ạ, nhưng   hả ?”
Mẹ Tống khẽ ồ lên hai tiếng,  bà :
“Là lúc con  vắng, chiều nay  một  phụ nữ trung niên đến. Bà   bà  họ Kiều, là  của Chu Gia Gia. Bà   chút chuyện riêng cần gặp con và Văn Cảnh,   nhờ các con giúp một tay.”
"Hả?"
Diệp Mạn Tinh chợt ngớ  , trong đầu đầy rẫy những thắc mắc.
Gà Mái Leo Núi
Bà  đến đây  gì? Lúc , Tống Văn Cảnh thoáng thấy cảnh vợ đang cho con bú. Anh bất giác nghiêng , làn da trắng nõn như tuyết, e ấp ẩn hiện, chợt lọt  tầm mắt , khiến lòng  khẽ động, nhiệt độ trong căn phòng dường như cũng ấm dần lên theo từng nhịp đập.
Cũng may trong lòng  vẫn còn nghĩ đến đứa con gái cần đút sữa bột.  bé gái   chịu uống, cứ thế oa oa  lớn.
Tống Văn Cảnh nhíu mày, đưa Bối Bối cho vợ, giọng  dịu nhẹ:
“Vợ ơi, em cho bé gái uống sữa  , con bé  .”
Thấy vợ  , Tống Văn Cảnh đón lấy Đoàn Đoàn:
“Chắc là  của Gia Gia đến đó.”
Tống Văn Cảnh  dứt lời, quả nhiên phía  liên tục vang lên tiếng gõ cửa:
“Chị Tống ơi, con dâu chị  về  ạ?"
Diệp Mạn Tinh ôm Đoàn Đoàn đến  cửa sổ  xuống, ôi chao, một tốp các chị dâu trong xóm  kéo tới  cửa . Cô vẫy tay với Tống Văn Cảnh:
“Anh Ba ơi,   xem  chuyện gì .”
Người đàn ông cũng  ăn ý, dáng  cao lớn của  kề sát  lưng cô. Khi ,  khẽ cúi đầu ghé sát bên tai cô:
“Em cứ  những gì  thích, còn những chuyện khác cứ để  lo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-436.html.]
“Tinh Tinh  nhà ? Bọn bác đến thăm cháu đây, mang cho cháu ít khoai tây củ cải .”
Dưới lầu, giọng  của vợ đoàn trưởng Tô Tiểu Mai cũng vang lên. Vợ đoàn trưởng  hai vợ chồng  cửa sổ, bà  ngạc nhiên thốt lên:
“Cháu về nhanh thế! Ôi chao, đây là dưa trong vườn rau nhà các cháu ? Trồng khéo tay quá  mất!”
“Tinh Tinh , thật sự  ngờ cháu  trồng  rau trái mùa thế ! Giỏi thật đấy!”
Bà   dứt lời khen ngợi,  lầu giọng  chồng Tống Văn Cảnh vui vẻ vọng lên:
“Là chị Tô đó ư? Đã đến chơi  mà chị còn mang quà cáp  gì, lát nữa chị nhớ mang dưa về mà dùng nhé!”
Vợ đoàn trưởng vô cùng vui mừng, mùa đông năm nay nhà bà chỉ  bí đỏ già, củ cải trắng với mấy thứ rau dưa thường ngày, ăn đến mức chẳng còn thiết tha gì nữa .
Mấy  liền bước lên tầng hai. Thấy Tống Văn Cảnh đang ở đó, họ tuy ngạc nhiên nhưng cũng  lùi bước.
Vợ đoàn trưởng Tô Tiểu Mai đơn thuần là  nhờ nên mới đến, chứ những  thực sự  gặp Diệp Mạn Tinh là Chị dâu Chu và  Chu.
Còn Chu Gia Gia thì  nép phía  hai  họ, vẻ mặt ngượng nghịu,  hổ, dường như  lãng quên  . Diệp Mạn Tinh thấy mấy  họ, ánh mắt cô dừng    hoa khôi Chu Gia Gia vài giây,  cô mới mời   lên nhà.
"Mọi   chuyện gì ?"
Trên tầng hai, lò than vẫn cháy đỏ, sưởi ấm căn phòng. Ba chiếc ghế sofa  kê quanh chiếc bàn , đối diện là chiếc vô tuyến đen trắng. Vì trời  đông giá buốt, bàn   kéo gọn , một lò than lớn đặt giữa ba chiếc ghế sofa để sưởi ấm, bên cạnh còn  một lò than nhỏ khác đang liu riu cháy, chuyên dùng để hong khô tã lót cho cặp song sinh.
Tuy trong nhà  khá nhiều đồ đạc nhưng vẫn  sắp xếp ngăn nắp,   đấy, toát lên vẻ ấm cúng.
Đầu óc và tứ chi của mấy  từ bên ngoài bước   cứng nhắc, cóng đến tê dại. Chỉ đến khi  ngọn lửa than hầm ấm áp sưởi , sự căng thẳng vì giá rét mới dần dần dịu .
Chị dâu Chu là  tiên phong mở lời, cô  liếc  Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh,  đó  đưa mắt sang Chu Gia Gia – cháu gái  – và  Chu,  ngập ngừng    bắt đầu từ .
Cuối cùng chỉ đành giải thích:
"Là như  cô Diệp, ..."
Chuyện  quả thực quá đỗi mất mặt, khiến Chị dâu Chu nghẹn lời,     tiếp  .
"Mọi  cứ  xuống  ."
Đã là khách đến nhà thì ai cũng như , Diệp Mạn Tinh bảo họ  xuống . Thế nhưng,  mới yên vị, Chu Gia Gia – cô hoa khôi kiêu ngạo thường ngày – bỗng   Chu kéo bật dậy, lôi  phía ngoài bàn.
"Cô Diệp."
Mẹ Chu  cô, mãi  thốt nên lời.
"Thím,    gì   cứ việc  thẳng  ạ."