"Cô ... cô  lấy những thứ  từ  ?"
Trái cây ngon đến , dù   khắp đó đây,   cũng  từng  nếm qua.
Tân Lâm vẫn im lặng. Diệp Mạn Tinh  cầm mấy quả đào, đưa cho Tân Lâm:
"Những thứ   thể bồi bổ cho .   mang theo nhiều, nếu   cần, cứ đem  đấu giá."
Vừa  thấy những quả đào , đôi mắt phượng của Tân Lâm dường như phá vỡ vẻ điềm tĩnh thường ngày. Anh  ngước  Diệp Mạn Tinh, giọng  ngạc nhiên:
"Cô  cho  thứ quý giá như của chồng cô ?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu. Những quả đào  khác hẳn với các loại trái cây bình thường trong  gian. Việc ăn trái cây trong  gian chỉ giúp  da, sáng mắt một cách thông thường.
Còn đào là sản vật đặc biệt của Đào Lâm,  khả năng kéo dài tuổi thọ, chữa lành vết thương và phục hồi sức khỏe diệu kỳ.
Diệp Mạn Tinh giải thích:
"Những loại trái cây khác đều do  đặc biệt chăm sóc, ăn  sẽ giúp   da thịt, bồi bổ cơ thể. Riêng đào thì còn  thể kéo dài tuổi thọ, nuôi dưỡng nhan sắc, và thậm chí phục hồi sức khỏe nữa. Có điều sản lượng quá ít, chỉ  thể đem  đấu giá, mà cũng chẳng    lượng lớn."
Cô  dứt lời, Cậu Giang  lập tức phủ nhận:
"Không thể nào! Làm gì  thứ nào   hiệu quả thần kỳ đến mức đó chứ?"
Diệp Mạn Tinh  đáp. Quả nhiên, những trái cây thông thường của cô   xem là thần kỳ , thì những quả đào  còn thần kỳ hơn  nhiều .
Tân Lâm trầm ngâm một lát  :
"Cô dùng trái cây để góp vốn, mỗi năm một ngàn cân,  sẽ tính cho cô ba trăm vạn.  sẽ đầu tư năm trăm vạn nữa, mở một cửa hàng trái cây cao cấp riêng cho cô."
Có lẽ thấy Diệp Mạn Tinh đang  ,   giải thích thêm:
"Nếu cô để lộ bí mật về nguồn gốc,  sẽ  tìm nhà cung cấp trái cây khác."
Diệp Mạn Tinh bất ngờ đến tột độ. Người đàn ông  quả thực suy nghĩ vô cùng chu đáo, chỉ trong chớp mắt  lường  và hóa giải  nguy cơ cô  lộ bí mật. Những trái cây đặc biệt  sẽ  bán đấu giá, và cô sẽ  cần đích   .
Diệp Mạn Tinh gật đầu đồng ý:
"   hai   giữ kín bí mật . Cho dù  ai hỏi, cũng   để họ truy  nguồn gốc từ ."
Cậu Giang suýt nữa giậm chân bực bội trong lòng: Ai thèm quan tâm đến cô chứ?
Tân Lâm  gật đầu một  nữa, bổ sung:
"Ba tháng , nếu cửa hàng hoa quả  thể sinh lời,  sẽ cho cô rút một trăm vạn ,   sẽ bổ sung thêm bốn trăm vạn nữa để mở một nhà máy sản xuất tã giấy chống thấm cho cô."
Nghe đến đây, Diệp Mạn Tinh thực sự vô cùng phấn khởi. Điều  chẳng khác nào  rằng, Tân Lâm sẽ bỏ  tổng cộng một ngàn vạn. Mỗi năm cô cung cấp một ngàn cân trái cây,  tính là ba trăm vạn tiền vốn góp. Sau đó, họ sẽ hợp tác mở liền hai nhà máy.
Hay  cách khác, mười cân quả thần kỳ  quy đổi thành ba vạn cổ phần. Sau , nếu  mua thêm, nhà máy sẽ trực tiếp đến chỗ cô thu gom. Với tư cách là một cổ đông, cô  thể tùy ý quyết định về việc cung cấp.
Tân Lâm bỏ  mười triệu tệ, coi như dùng tiền  đùa giỡn với cô. Nếu tã giấy  sản xuất  thì ? Mà sản xuất     tiêu thụ nổi? Khác nào ném mười triệu tệ xuống sông xuống bể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-432.html.]
Quả nhiên là con nhà giàu.
"Có lẽ xưởng của   thợ thuyền,   cả  chuyên môn kỹ thuật,  xem chúng  hợp tác thế nào cho xuôi. Sang năm,   thể cho  đến tìm  bàn bạc thêm."
Khi cô rời , Tân Lâm chỉ "ừ" một tiếng.
Diệp Mạn Tinh  khuất bóng,  Giang   nhịn  mà kêu lên:
"Anh ,  điên thật  ? Dám mở cửa hàng bán hoa quả?"
Cậu Giang :
"Anh,  đang mở đường cho cô  thì . Mở cửa hàng hoa quả, mấy thứ trái cây  nếu  bán  thì lỗ tiền. Hoa quả cũng  thể bảo quản  lâu, hỏng  sẽ  đền bù  bộ. Còn kiếm tiền như thế nào?"
Cậu Giang cảm thấy phi vụ  chẳng  cơ may  ăn. Rõ ràng  trai  cứ hễ đối diện với cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh  là  hóa  một  khác, chẳng còn tỉnh táo như  khi nữa.
Thế mà lúc nãy,    chỉ  đóa hoa cao ngạo lạnh lùng  "ừ" một tiếng.
Cậu Giang còn định  thêm gì nữa, nhưng thấy  trai đưa cho  quả táo  bàn,   lập tức im bặt. Chà, đúng là thơm thật.
Diệp Mạn Tinh nào   cuộc bàn tán trong phòng. Bởi cô  mới dùng "quả thần kỳ" đổi lấy ba trăm vạn cổ phần,  sắp sửa mở  hai nhà máy ở Hồng Kông, thế nên trong lòng cô vui khôn xiết.
Cô đang vui vẻ bước  khỏi cửa thì bất chợt cả    kéo  một lồng n.g.ự.c ấm áp. Hơi thở nóng hổi quen thuộc phả tới, bên tai cô vang lên tiếng gọi  thương:
"Vợ ."
"Anh ba?"
Đây là bệnh viện mà,   ?
"Anh về từ bao giờ  ạ?"
Tống Văn Cảnh cầm một điếu t.h.u.ố.c  tay, mân mê mãi  châm lửa. Nghe cô hỏi ,  mới đáp lời:
"Vừa về tới."
Gà Mái Leo Núi
Anh  mới về hả? Đôi mắt  đàn ông  cô đăm đắm,  cúi đầu vuốt ve mái tóc mượt mà của cô:
"Ổn chứ?"
Diệp Mạn Tinh gật nhẹ đầu. Chỉ thấy  đàn ông nhận lấy xấp giấy tờ trong tay cô, liếc  qua loa  :
"Đi thôi."
Sau khi lấy ít t.h.u.ố.c bổ xong, hai  mới lên đường về nhà. Lúc đến, Diệp Mạn Tinh tự đạp xe tới, giờ về,  đàn ông   đích  chở cô .
Trên con đường quốc lộ mùa đông, xung quanh ngập tràn tuyết trắng rực rỡ, những bông tuyết phủ kín cành cây khẳng khiu. Chiếc xe đạp bon bon trở về khu nhà ở tập thể, gió lạnh vẫn cứ phả   hai con  đang rạng rỡ .
Bình thường  ba  ít , suốt cả chặng đường về cũng . Chàng trai cao lớn, đôi chân dài miên man  chỉ lo cắm cúi đạp xe. Chiếc áo dài căng chặt để lộ rõ những thớ cơ cuồn cuộn   .