“Thật   cũng    , nhưng trong nhà hết lương thực nên chỉ đành đến đó đổi chút đồ ăn thôi.” Trần Kiều Kiều .
Trần Kiều Kiều  sắp  chính sách cải cách mở cửa nên cô    kiếm  vốn liếng ban đầu. Cải cách là một cơ hội  giàu cực kỳ lớn.
 trong thời buổi ,  kiếm tiền quả thực  chút khó khăn. Đến bây giờ cô  mới kiếm   đầy một ngàn đồng. Tuy  tiền  vốn dĩ  là kha khá nhưng cô  vẫn cảm thấy  đủ.
Nếu hiện tại cô   thể kiếm  mấy ngàn đồng, hoặc là một vạn tệ, để trở thành   vạn tệ trong tay.
Chờ đến khi cải cách, cô  sẽ  về phương Bắc, đến Dương Thành, Bằng Thành. Đến lúc đó, chẳng  cô  sẽ nhanh chóng trở thành  giàu  ?
Nếu bây giờ  thể bắt đầu kinh doanh thì càng , tiếc là cô    vốn để  ăn.
“Đồng chí, cô là một  phụ nữ mà dám  chợ đen kiếm tiền, cô khéo léo thật đó.”
Chu Gia Gia  linh hồn dị thế liên tục ca ngợi nữ chính trọng sinh.
Cô    thấy linh hồn dị thế thầm thở dài trong lòng:
“Sắp diễn  cải cách , nếu  tiền, thuận theo dòng chảy của thời cuộc thì   bao nhiêu là cơ hội.”
“Haiz,  cũng  kinh doanh nhưng nhà họ Chu  thế lực nhưng  thiếu tiền bạc, bây giờ     tiền     bắt đầu từ .”
“Thời buổi , nếu ai  bắt đầu  kinh tế tư nhân thì chờ đến khi diễn  cải cách là  thể nhanh chóng phát triển.”
Chu Gia Gia   thì lòng  dậy sóng. Cải cách là gì? Làm kinh tế tư nhân là gì? Còn chuyện gì mà bây giờ  phục hồi thi đại học nhưng   sẽ tiếp tục tổ chức thi đại học nữa chứ?
Chu Gia Gia  mà thấy hoang mang đến nhức óc. Mỗi tin tức đều là những  đổi long trời lở đất. Sau đó, cô   thấy linh hồn dị thế :
“Dù  nơi  vẫn  chút hẻo lánh. Muốn  chợ đen đúng nghĩa thì  đến Dương Thành kìa, nhưng bây giờ  chợ đen muôn phần nguy hiểm.”
Chu Gia Gia  linh hồn dị thế và nữ chính trọng sinh cùng  phân tích tình hình. Họ bàn bạc nên ly hôn  ,  thế nào để   thư giới thiệu  đoàn văn công, và đến chợ đen ở Dương Thành bằng cách nào… Sau khi phân tích thế cuộc một hồi, linh hồn dị thế còn :
“Trung đoàn trưởng Tống và vợ  mới sinh một cặp song sinh đủ nếp đủ tẻ kìa, cô   đến thăm một chút ?”
Vừa dứt lời, Chu Gia Gia thấy chiếc ly trong tay nữ chính trọng sinh chợt rơi xuống đất, sắc mặt của cô  cũng  phần khó coi. Qua một lát, Chu Gia Gia   linh hồn dị thế lẩm bẩm trong đầu:
“Nữ chính trọng sinh   chút đáng nghi, vốn định bảo cô   tìm  nhà họ Tân để hợp tác, nhưng thôi, tạm gác  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-426.html.]
Cuộc gặp mặt   thể  là cả hai  đều vui vẻ, duy chỉ  khúc giữa, khi linh hồn dị thế nhắc tới chuyện hai đứa con sinh đôi của trung đoàn trưởng Tống. Linh hồn dị thế cảm thấy bản     tuyệt, với vẻ mặt mãn nguyện mà rời khỏi quán cơm quốc doanh.
Hơn nữa, cô  còn đang  tâm trạng   mà  đến buồng điện thoại công cộng để gọi điện hỏi thăm. Trước khi gọi điện, Chu Gia Gia vẫn cứ  linh hồn dị thế rủ rỉ:
“Lúc , hẳn là bà vợ cả  gây chuyện của nam chính  c.h.ế.t , bây giờ nên đến lượt nữ chính trọng sinh lên sân khấu, dùng sự lương thiện của bản  cảm hóa nam chính.”
“Mình   thư giới thiệu  đoàn văn công cho cô  , để cô  đến đó. Khi hai đứa con sinh đôi     chăm sóc, chẳng  là thời điểm  để tình cảm giữa nam nữ chính nảy nở  ?”
“Mình đúng là quá thông minh, tìm  chỗ dựa  !”
Chu Gia Gia chợt thấy vô cùng bi thương, Diệp Mạn Tinh thật sự  c.h.ế.t  ? Cô   hiểu, vì    c.h.ế.t mà linh hồn dị thế  vui vẻ đến thế, còn nhanh chóng  bám víu nữ chính trọng sinh chứ?
Cô  cảm thấy sợ hãi. Về , còn ai  thể phát hiện  cô  đây? Chu Gia Gia  linh hồn dị thế nhảy chân sáo đến buồng điện thoại, ngay khi đầu dây bên   nhấc máy, linh hồn dị thế vội hỏi:
“Cô nhỏ , cô đến nhà trung đoàn trưởng Tống ? Bên đó  xảy  chuyện gì ?”
Cô nhỏ Chu   đưa đồ ăn cho nhà Tống Văn Cảnh trở về,  thở còn  chút hổn hển,   liền đáp:
“Xảy  chuyện gì hả?  là  xảy  chút chuyện đó.”
“Chuyện gì thế?”
Gà Mái Leo Núi
Chu Gia Gia  thấy linh hồn dị thế vội vàng gặng hỏi.
Cô nhỏ Chu liền :
“Không xảy  chuyện gì ngoài ý  , cả nhà đều mạnh khỏe cả. Cháu  , vợ của Tống Văn Cảnh ở cữ xong mà vẫn cứ xinh  rạng rỡ lắm.”
“Đẹp như , nên cháu đừng  suy nghĩ   nữa!”
“Xinh như , đừng  đàn ông thích, mà ngay cả các nữ đồng chí cũng  khỏi ngoái  cô .”
Cô nhỏ Chu cảm thán:
“Người  may mắn thật đấy. Tống Văn Cảnh  lập thêm quân công. Ánh mắt cháu  thật,   đúng là tiền đồ vô lượng.  mà, haiz.”