Lúc  nhận điện thoại, trong lòng cô  nảy  một suy nghĩ, chuyến xuôi nam   xem  chẳng  tin tức  lành gì. Khó tránh đêm dài lắm mộng, cô   xem thử  thể tìm ai để liên hôn .
Sân khu nhà ở xã hội.
Buổi tối,  khi ăn cơm xong,  Diệp bảo con gái  hãy thi lấy cái bằng  nghiệp cấp ba . Sau  thấy con gái hết thời gian ở cữ,  Diệp liền thúc giục đứa cháu ngoại nhanh chóng tới trường mẫu giáo  học.
Diệp Mạn Tinh sắp đối mặt với bi kịch chồng yểu mệnh, mặc dù hiện tại cô  lường  chuyện hoặc   tay cứu , hoặc sẽ gặp kiếp nạn lớn. Tân Lâm  dặn cô đừng  ngoài, để tránh lặp  kết cục trong nguyên tác, khi cô  tay cứu   chẳng may  xe tông .
Nếu bây giờ cô  chuẩn  đối mặt với kiếp nạn, thì    thể  về trường học  đây? Tính  Diệp vốn thẳng thắn, thấy con gái   lời, suýt nữa thì thành cãi vã lớn.
Anh hai Diệp kéo   ngoài, Tống Văn Cảnh cũng  theo để sắp xếp chỗ ở cho cha  vợ. So với  đẻ của nguyên chủ, Diệp Mạn Tinh thích ở với  chồng hơn.
Ý  đẻ nguyên chủ là  ở  trông nom lũ trẻ, để Diệp Mạn Tinh  về  học. Khi hình dung  cảnh , Diệp Mạn Tinh vội vã giục chồng  cùng để sắp xếp, tiễn  ruột về sớm.
Mẹ chồng cô ở bên cạnh giặt tã cho lũ trẻ, còn cô thì  cạnh chơi với đôi song sinh long phụng.
Cô   chồng, bỗng nhiên :
“Mẹ ơi,  là chúng  chuyển sang dùng bỉm nhé, loại tã vải  cứ  giặt hoài, phiền phức quá.”
Mùa đông, nhiệt độ ở khu tập thể của bộ đội biên phòng cực kỳ thấp, việc giặt giũ tã lót càng thêm vất vả. Trong phòng  hai chậu than đang cháy, phía  chậu đặt hai chiếc lồng tre,  thể hong khô tã lót bất cứ lúc nào.
Dù , việc  giặt tã lót cũng tiêu tốn  nhiều công sức. Một   Tống  giặt, Diệp Mạn Tinh thấy thương  chồng.   Tống   mấy để tâm, phẩy tay :
“Bỉm gì chứ? Chắc là lãng phí lắm đúng ?”
“Tã vải  chỉ cần giặt sơ qua thôi, vì là đôi long phụng nên khối lượng việc mới nhiều lên gấp bội. Đến mùa xuân thì việc giặt giũ còn phiền toái hơn,  chỉ còn chuyện hong khô bằng lửa.”
Diệp Mạn Tinh thăm dò   trong buồng, cầm cái bỉm :
“Loại  đây ,   bạn ở Cảng Thành mang tới,    tiện, ướt là vứt  ngay.”
Đại lục   bỉm,  là mua  ở chợ đen cũng chẳng thể giải thích rành mạch , nhưng cô   cứ  dùng tã vải mãi, đành  đổ thừa cho Tân Lâm.
“Vứt  ư? Cái  đắt lắm nhỉ, mỗi ngày  dùng bao nhiêu gói, tốn bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-415.html.]
Mẹ Tống thương con dâu, khi bà còn ở đây,  việc gì   thì cứ phụ giúp. Đồ  thế , dù  thì khi bà  , con dâu cũng  dùng thôi. Nhà  mất  một  kiếm tiền, ít nhất bà cũng thấy con dâu  nhắc đến mấy  .
“Mẹ,  thử  mà.”
Diệp Mạn Tinh cầm bỉm . Lần  cô gỡ chiếc tã ướt một nửa    bỉm cho đôi song sinh long phụng. Thao tác của cô khá thành thạo. Thật  buổi tối cô trông con đều dùng bỉm, chẳng qua  Tống  từng dùng qua bao giờ.
Lần  bà   thấy, ôi, quả thực tiện lợi quá chừng. Đôi long phụng còn “Ô ô ô” hưởng ứng  trò. Sau khi hai đứa trẻ dùng bỉm,  Tống còn tự  bế ôm lúc:
“Ơ, cũng thuận tiện đấy chứ.”
Quả là  mắt  nhận  đồ  ngay.
“Cái  cần bao nhiêu tiền thế? Mẹ thấy dùng còn  hơn cái mà các cô dùng mỗi khi tới tháng.”
Đương nhiên , ở thời hiện đại, những  mà Diệp Mạn Tinh giao thiệp,  ai là  giàu ,  quyền quý. Mấy  đưa sản phẩm dùng thử tới cũng chỉ vì nhắm  các mối quen  rộng rãi của cô, cố tình đưa tới để cô tiện lời mà giới thiệu vài câu.
Một câu  của cô  giúp đối phương  thêm vô  cơ hội kinh doanh. Mà bây giờ trong  gian riêng của Diệp Mạn Tinh chỉ còn  chừng nửa xe tải loại bỉm , đều là vì cô thấy  tệ nên chỉ tiện tay ném  đó.
Gà Mái Leo Núi
Nếu cô   một ngày  sẽ  con thì chắc chắn cô  chất mấy chục xe tã giấy   gian . Giờ đây, những thứ  đối với cô  thật sự cần thiết.
Thấy  chồng lo lắng, cô   một cái giá khá thấp:
“Chắc tầm năm xu một cái.”
Mẹ Tống lấy bàn tính  tính toán loảng xoảng:
“Một  năm xu, một ngày mười cái, ít nhất cũng  năm hào.”
Sau đó  Tống hít một  thật sâu. Tiền tã giấy  ngốn mất nửa tháng lương của một công nhân, sắc mặt  Tống lập tức trắng bệch , cuối cùng bà  đành  :
“Ban ngày cứ dùng tã vải , tối con  thể dùng loại .”
Diệp Mạn Tinh thấy thế cũng chẳng còn cách nào khác, cô đành   theo lời  chồng. Tâm trí cô lập tức chìm   gian riêng, cô thoải mái dạo quanh một vòng ở khu biệt thự,  ghé qua khu đồ ăn ngon và gian Hán phục  đặt riêng ở phòng chứa đồ và phòng ăn.
Bây giờ những thứ  thể lấy  từ  gian chỉ  là quần áo bình thường,  đợi tối nay  mật xong, cô mới  thể mở khóa khu đồ ăn ngon và Hán phục. Cô  những món ăn  ghi  trong sách “Trung Quốc  đầu lưỡi”, “Mãn Hán  tịch” và đủ loại thức ăn hấp dẫn trong đó mà  khỏi chảy nước miếng.