Sau khi  tất các thủ tục xuất viện, Diệp Mạn Tinh  trở về khu nhà ở xã hội. Vừa về đến cửa, cô  thấy mấy  chị dâu xách nào giỏ trái cây, nào gói bánh đến thăm nom.
Trong  những  , Chu Gia Gia cũng  mặt. Diệp Mạn Tinh   thấy, cô  nhận  Chu Gia Gia vẫn luôn dán mắt  . Nếu cô   lầm, trong mắt cô  dường như ánh lên vẻ ngỡ ngàng, kinh ngạc.
"Ối chao, cô Diệp  về !"
"Nghe  là một cặp sinh đôi,  còn một trai một gái cơ đấy!  là phúc lớn của nhà ! Mau  đây xem, đứa nào   là chị, đứa nào là em trai đây?"
Gà Mái Leo Núi
Mẹ Tống mừng  mặt, nụ  cứ thường trực  môi, bà chỉ  cặp song sinh giới thiệu với  . Cả căn phòng tràn ngập tiếng  . Các chị dâu ngắm nghía cặp song sinh một lúc  nhanh chóng giục Diệp Mạn Tinh về phòng nghỉ ngơi,   tránh gió kẻo cảm lạnh.
"Con cám ơn các chị dâu."
Diệp Mạn Tinh  với  chồng:
"Mẹ, con lên phòng đây ạ."
Mẹ Tống mừng quá, vội vàng hỏi con  ăn món gì,  đó giục con trai đỡ con dâu về phòng nghỉ ngơi:
"Có  ở đây lo liệu hết , con chỉ cần nghỉ ngơi thật  là ."
Lúc lên lầu, Diệp Mạn Tinh hỏi Văn Cảnh:
"Sao  thầm thương trộm nhớ   ở đây ?"
Trước đây Chu Gia Gia giống như một tiểu thư con nhà giàu kiêu kỳ,   thể chủ động đến gần cô chứ? Tống Văn Cảnh đỡ cô lên lầu nghỉ ngơi,  chẳng mảy may bận tâm đến ánh mắt tò mò của mấy cô chị dâu trong nhà, vẫn ân cần từng li từng tí, cẩn thận bảo vệ cô lên lầu.
"Trên  em còn vết thương,  chậm thôi."
Thấy vợ đang  ,   đầu , đôi mắt sâu thẳm, lãnh đạm quét qua gian phòng một lượt  nhanh chóng thu hồi ánh :
"Thật   cũng   thiết gì với cô  lắm."
Khi đỡ cô  xuống giường, giọng Tống Văn Cảnh chợt trầm hẳn :
"Em  ăn gì,   nấu cho."
Diệp Mạn Tinh dùng đầu ngón tay véo nhẹ  một cái, khiến Văn Cảnh  cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn  mới  lấy xe nôi.
Mấy ngày  khi Diệp Mạn Tinh   tất thủ tục và về khu nhà ở xã hội, Tống Văn Cảnh và Cố Nguyên ghé thăm cô hai Tống đang  viện dưỡng thương.
Bởi vì cô út nhà họ Chu và cô hai Tống lúc nhỏ sống trong cùng một khu nhà, nên cô út luôn thúc giục Chu Gia Gia ghé thăm cô hai Tống. Thật trùng hợp, Chu Gia Gia  khéo  theo  Tống Văn Cảnh và Cố Nguyên đến phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, cô hai Tống đang ở một , xung quanh  vệ sĩ riêng túc trực,  còn   giúp việc chăm sóc tận tình, quả là  biệt đãi  khác gì tiểu thư con nhà quyền quý.
Tống Văn Cảnh  bước   nhận thấy   đang  ,  đúng hơn, ánh mắt  cứ dán chặt  vị trí  cổ , nơi  một nốt ruồi son hình trái tim nhỏ bé mà ít ai  thấy. Trong lòng Văn Cảnh dâng lên sự khó chịu,  dừng  cách giường bệnh vài bước:
"Vết thương thế nào ? Đã thông báo cho  nhà ?"
Cô hai Tống lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-409.html.]
"Không, chuyện ... xin đừng liên lạc với nhà họ Tống."
Tống Văn Cảnh  hiểu tại  cô    liên lạc với gia đình, nhưng đây là chuyện riêng tư nên  :
"Cô cứ dưỡng thương cho thật . Đây coi như là t.a.i n.ạ.n lao động, sẽ  thưởng. Nếu  tiền còn   đủ,  sẽ chi trả thêm."
" cũng sẽ liên lạc  giúp cô, cố gắng chữa trị vết thương cho cô, cả vết thương  mặt cô nữa."
Cô hai Tống cúi gằm mặt,  đáp  lời . Cố Nguyên  mở miệng  khiến   ngạc nhiên,   trở về với cái tính  cà khịa, châm chọc  khác:
"Hoặc là cô  cái gì thì cứ . Chúng    vì  đột nhiên cô  xông tới, nhưng việc cô chặn tấm chắn    thương là sự thật."
" cô đừng gả cho  ,   là một  đàn ông  gia đình. Cô cứu mạng hai , nếu  giải quyết  việc cho êm thấm,   thể   lo liệu  cô  ?"
"Giải quyết hậu quả? Anh là ai mà đòi  mặt?"
Cố Nguyên:
"Nhà họ Cố ở thành phố ư?"
"Nếu cô  để ý   thì e là   ,  thì   xem trọng vẻ ngoài của một ."
Dừng một chút, Cố Nguyên :
"Nếu  xét về gia thế, nhà họ Cố đây cũng   dạng tầm thường, chẳng kém cạnh gì nhà họ Tống ."
Chu Gia Gia ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
"Chà, báo đáp ân tình ư? Nhà họ Cố ở thành phố? Không lẽ là dòng họ Cố lừng lẫy ?"
Trong đầu Chu Gia Gia, linh hồn dị thế  sốc nặng đến mức  té xỉu, trong khi Chu Gia Gia  lộ vẻ mặt  từng trải sự đời, trông vô cùng mất mặt.
 cô hai nhà họ Tống –  mà linh hồn dị thế   cướp mất  xác – mà  thực sự gả  nhà họ Cố thì Chu Gia Gia cô  sẽ c.h.ế.t  cam lòng. Vốn dĩ cô   chán ghét linh hồn dị thế, nhưng khi   những lời , cái tính kiêu kỳ của tiểu thư nhà họ Tống  trỗi dậy:
"Báo ơn ư?"
"   ý định như ."
Cô  chuyển ánh mắt về phía Tống Văn Cảnh:
"   gả cho bất kỳ ai trong  hai vị, cũng chẳng cần một lời báo đáp nào.  chỉ  thể xin một lời hứa  ?"
Cố Nguyên vô cùng tức giận:
"Nhỡ  lời hứa của cô  bắt     trái lương tâm,  ngược  ý  của bản  thì ?"
Cố Nguyên từ chối  chút suy nghĩ:
"Chi bằng cô  thể cho   vì lẽ gì mà khi  cô   mặt ở đó ? Lại còn ‘tình cờ’ lao  như thế chứ?"