Mãi đến khi Diệp Mạn Tinh ăn xong mấy chiếc sủi cảo, cô mới chợt nhận  điều gì đó  . Đôi bàn chân nhỏ của cô   thể vươn   nữa.
Mặc dù ở cữ  mùa đông đúng là lạnh thật, đắp chăn dày cũng ấm áp, nhưng cứ giữ nguyên một tư thế mãi như  thì quả thực  khó chịu.
"Anh ba, nóng quá."
Đôi mắt cô long lanh như  nhuộm bởi thứ pha lê trong suốt, vẻ xinh   khiến trái tim vốn sắt đá của Tống Văn Cảnh cũng chẳng thể lạnh lùng thêm nữa.
“Vậy em cứ duỗi chân  ."
Diệp Mạn Tinh thuận thế duỗi chân , thoáng cái đụng  một đôi bàn tay to ấm áp:
"Em cứ duỗi chân  ngoài ,  sẽ giữ ấm cho em y như ."
"Khi  vắng mặt, em nhớ trùm kín chăn đấy nhé."
Giọng  của  dường như   trầm trầm, khàn khàn:
"Sau   sẽ  những nhiệm vụ   công tác  lâu, lúc  thật sự  chẳng thể ở bên em trong cữ , ..."
"Anh sợ  thể lúc nào cũng lo lắng chu đáo cho em." Tống Văn Cảnh khăng khăng giữ ý  trong chuyện .
Diệp Mạn Tinh trừng mắt  , nhưng  vẫn kiên định  chịu nhượng bộ. Mẹ Tống thấy con dâu  vẻ khổ sở,  đành lòng nên  cạnh dỗ dành:
"Tháng   sẽ qua nhanh thôi, nếu con cảm thấy  tiện thì cứ để thằng Văn Cảnh lo việc giặt giũ cho con."
Diệp Mạn Tinh còn đang băn khoăn giặt giũ trong lời  Tống  nghĩa gì. Phải đến tối, cô mới thực sự hiểu rõ hàm ý của từ "giặt" và "lau chùi" là gì.
Tối đến,  chồng về nhà lo việc giặt tã và quần áo cho hai đứa song sinh. Còn  thì ở  chăm sóc cô, tiện tay đút sữa cho lũ trẻ, dù  thì buổi tối cô cũng  thể tự cho chúng b.ú .
Đêm xuống, bên ngoài màn đêm tối như mực, hình như trời còn đổ mưa lâm thâm.
Gà Mái Leo Núi
Một tiếng "oe... oe" vang lên.
Cặp song sinh bật . Nghe tiếng con , Diệp Mạn Tinh mới chợt nhớ  vết mổ  cử động  nhói đau.
"Vợ cứ  yên đó, để  lo."
Tống Văn Cảnh  bưng nước nóng , trong buồng bệnh  vang lên tiếng  của cặp song sinh. Vừa đặt chân ,   thấy vợ  chuẩn   dậy, ngay lập tức, chân  nhanh hơn cả suy nghĩ.
Anh vội chạy tới đỡ cô  hẳn xuống. Sau đó, Tống Văn Cảnh bế cô chị đang  thét lên, dỗ dành một hồi mới nhận  tã của cô bé  ướt sũng và nặng mùi.
Người  thường , cặp song sinh  thần giao cách cảm, cô chị   thì thằng em cũng  theo, tiếng  vang khắp buồng bệnh. Những  khác  lẽ sẽ lúng túng     , nhưng Tống Văn Cảnh  tỏ  vô cùng kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-405.html.]
Sau khi  tã cho cô chị,   bình tĩnh  tã cho thằng em trai. Nằm ở giường bên cạnh là một bà   sinh. Đứa con của chị   dây rốn quấn quanh cổ nhiều vòng,  thể sinh thường  nên cuối cùng  mổ lấy thai, khiến vết mổ đau âm ỉ  dứt.
Vì  chồng cô   bằng lòng khi cô  đẻ mổ, cho rằng tốn kém tiền của nên tỏ vẻ   ý, đến cả t.h.u.ố.c giảm đau cũng   tiêm kịp thời.
Người chồng thì  kẹt giữa, tiến thoái lưỡng nan nên  thể chăm sóc chu đáo cho hai  con. Cứ mỗi khi con ,   đành  gượng dậy để lo cho con.
Cuối cùng khi đứa trẻ cũng ngủ say,  thấy Tống Văn Cảnh chăm sóc cặp song sinh như thế, chị   khỏi ngạc nhiên và một chút ghen tị.
Mấy đêm liền  ngủ ngon giấc, dù lúc   buồn ngủ nhưng chị  vẫn   ngủ. Chị  cảm thấy trong lòng trống trải nên dựa  giường bắt chuyện với Diệp Mạn Tinh:
"Đồng chí Diệp , chồng cô chu đáo ghê. Con  thì   thu xếp   đó cả, bình thường  từng luyện tập qua ?"
"Hay đây là đứa thứ hai của hai vợ chồng ?"
Nhìn  việc      đấy,  hề lúng túng chút nào, chị  nghĩ rằng Tống Văn Cảnh và Diệp Mạn Tinh chắc hẳn   kinh nghiệm từ đứa con đầu  chăng?
Diệp Mạn Tinh  duỗi chân , nhưng nghĩ đến  đang ở đó, cô  khẽ rụt chân về. Cô lén lút cởi đôi tất ,  đáp:
"Anh  là quân nhân mà, bình thường chắc là tập gấp chăn bông đấy ạ."
Người     thì  khổ:
"Anh nhà   đây cũng là quân nhân, nhưng   chuyển ngành ,   ân cần như chồng cô ."
Chị  cho rằng Tống Văn Cảnh  cấp bậc  cao nên tò mò hỏi:
"Không  chồng cô ở cấp nào ?"
Diệp Mạn Tinh chỉ ừm một tiếng,   rõ cấp bậc của .
"Chồng cô thương cô thật đấy."
Người   thở dài, chẳng bao lâu   vang lên tiếng ho khan từ chồng chị ,  lẽ cuối cùng   cũng  nhịn nổi nữa mà lên tiếng phản đối.
Anh ôm cặp song sinh, dỗ dành, trêu đùa một lúc lâu mới khiến chúng ngủ trở . Hầu như trẻ sơ sinh trong tháng đầu tiên luôn ngủ  nhiều, mà cặp song sinh   ăn uống  ngoan, nên chẳng mấy chốc chúng  ngủ  .
Sau khi  việc    đấy, nước nóng  đổ  giờ cũng  nguội lạnh. Tống Văn Cảnh bước tới, nhẹ nhàng xỏ đôi tất len  đôi chân nhỏ nhắn của cô,   cẩn thận đắp chăn cho cô. Khi rời ,  cúi đầu hôn lên trán cô:
"Chờ  một lát,  sẽ   ngay."
Diệp Mạn Tinh  , hỏi khẽ:
"Lau rửa ?"