Dù  thể bỏ hẳn cây nạng, nhưng so với cảnh quanh năm  liệt  giường  đây, thì điều   là một sự cải thiện vô cùng lớn lao.
Trong sân nhà họ Diệp, một đám xã viên  tin  đổ xô đến, tập trung kín cả  sân. Thật sự  thấy cha Diệp  dậy,   còn ngỡ ngàng  rơi cả đồ vật đang cầm  tay.
Nào là cuốc, là gùi, là giỏ trúc... cứ thế rơi lạch cạch xuống đất, cảnh tượng   thành  quá đỗi bình thường. Ai nấy ngơ ngác  theo bóng lưng gầy guộc của ông, chậm rãi bước  trong nhà. Thân thể ông vẫn gầy gò như thế, bộ quần áo thùng thình, ống quần thì trống huếch trống hoác...
Cơn gió chiều hiu hiu  thổi tới, những ống quần trống trải cứ thế bay phần phật, đập  đôi chân gầy yếu, thoạt   đáng thương nhưng cũng thật nghị lực.
Trên đời , nếu  phong cảnh nào  nhất,  chắc chắn đó chính là cái cảm giác sảng khoái, hân hoan khi    điều mà  những tưởng  vĩnh viễn mất .
Cha Diệp vịn nạng, ngẩng đầu  trời  nữa. Ánh hoàng hôn bảng lảng nhuộm đỏ cả một góc trời, ông cụ bỗng nở một nụ  mãn nguyện: "Thời tiết hôm nay thật là ."
Mọi    sững sờ:
"Thật, thật sự    ?"
Gà Mái Leo Núi
"Ông Thành An, ông thật sự  thể   ! Căn bệnh bại liệt của ông cũng chữa khỏi  ư? Chẳng khác nào thần y tái thế!"
"Ông Điền ơi, ông xem giúp  cái chân phong thấp  với?"
Cha Diệp  thể  lên, cả đám xã viên ngớ , ùa đến vây quanh. Người  vây quanh, tất nhiên  cả cha Diệp và ông Điền Lão điều trị cho ông . Mọi  vây quanh xem xét kỹ càng một hồi mới dám chắc, cái  từng là trụ cột của làng,  bao nhiêu năm gục ngã, nay   thể tự   dậy.
Tiếng reo hò vang dậy. Cả nhà họ Diệp  một phen rộn ràng. Tiếng khen ngợi cô út Diệp cứ thế liên tục vang lên. Xã viên tấm tắc khen:
"Cô út đúng thật là phúc tinh của nhà họ Diệp! Nhìn xem, từ  khi nó  lấy chồng,  sự trong nhà đều hanh thông,   cả."
Một  khác cũng hâm mộ, miệng chậc chậc lấy  lạ:
"Mà ,  cả nó về nhà  những   thể  chuyện như bình thường, mà  hai nó cũng kiếm  công việc  định  đấy chứ."
"Giờ thì ngay đến ông Diệp,   liệt giường mấy năm nay, cũng  dậy  . Quả thật là trời phù hộ, là phép lạ!"
 lúc ,  đỉnh núi xa xa   lớn tiếng kêu lên:
"Bác Diệp ơi, bác Diệp  nhà  ạ? Con rể út nhà bác gọi điện về, bảo là cô út  sinh con !"
Tất cả   ngẩn :
"Cô út sinh  ư? Là trai  gái ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-402.html.]
Bác gái đội trưởng, thấy cô bé đưa tin cũng  vẻ hớn hở  kém,  :
"Sinh ! Là sinh đôi một trai một gái đấy! Chú  cố ý gọi điện về báo tin vui, mau bảo bác Diệp   điện thoại !"
Người đầu tiên chạy  khi  thấy giọng   chính là  hai Diệp Bác Thương. Anh  vui đến nỗi quên cả sự tình của cha, liền  phắt dậy, vội vàng chạy về phía phòng điện thoại của đội:
"Mẹ ơi, em gái sinh ! Mẹ trông cha giúp con nhé. Con   điện thoại!"
Anh hai Diệp cứ tủm tỉm  ngây ngô suốt dọc đường. Lúc thì    em gái  sinh , lúc  hỏi   em gái đẻ  đau . Anh  chạy một mạch như điên. Phải đợi đến khi  thấy giọng  của em gái và các cháu,   mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng  lúc , ở trụ sở xã, ông Tống cũng nhận  điện thoại của con trai , mà thái độ thì chẳng khác là bao. Vừa  con trai báo tin con dâu  sinh đôi, khóe miệng ông  cứ thế mà cong lên,  tủm tỉm  ngớt.
Sau đó, vợ ông cũng gọi điện về, báo tin con dâu sinh  một cặp long phượng, ông  lên chức ông nội. Bà còn nhắc đến chuyện cô con dâu  cứu , một chuyện mà ông Tống từng  qua  đây. Nảy  một ý định, ông cụ vội vàng cúp máy. Chủ nhiệm Tống vốn dĩ là  ăn  thận trọng,  mà    chuyện vui lớn như thế, gương mặt nghiêm nghị thường ngày cũng  tài nào giữ , khóe miệng cứ cong lên mãi.
Ông Tống  giống những  khác. Từ nhỏ ông   ông cụ Tống nhặt  từ  chiến trường. Trong thâm tâm, ông vốn  coi trọng tình cảm m.á.u mủ ruột rà. Cái cảm giác   ông nội, quả thực vô cùng tuyệt vời.
Vừa cúp máy, chuông điện thoại  reng reng vang lên. Nhấc máy, đầu dây bên  là tiếng huýt sáo phấn khởi của  con trai út.
Tống Văn Lâm hỏi:
"Thưa cha,  con gọi điện mãi mà cha  bắt máy ? À mà cha ơi, cuối cùng chị dâu  sinh  chứ ạ?"
Ông Tống cố gắng dùng ngón tay ấn xuống khóe miệng, tỏ vẻ bình tĩnh,  ho khan một tiếng:
"Sinh , một cặp long phượng đấy con ạ."
"A, sinh  ư? Sinh xong là  ! Vậy thì cuối cùng chị dâu sinh cháu trai  cháu gái..."
Đang  dở, Tống Văn Lâm bỗng ngớ , mất ba giây định thần,  mới giật  hỏi :
"Là thai long phượng ư?"
Nghe , Tống Văn Lâm  khỏi thốt lên. Anh hai của    khiến   ngưỡng mộ đến thế chứ. Anh  lập tức   vẻ châm chọc:
"Ồ,  là cha   cả cháu trai lẫn cháu gái  . Cha cũng thật vô tâm quá đấy,  chuyện vui như  mà  nhớ gọi điện báo cho con một tiếng?"
" con cũng  gọi cho cha  mà."