"Sẽ hủy hoại dung nhan ?"
Đây là  đầu tiên  Tống  chuyện về con trai , nào ngờ    là chuyện kinh hoàng đến mức hủy hoại dung nhan thế ?
Thoáng cái sắc mặt bà   đổi. Bà vốn  con trai    đào hoa, nhưng   chuyện    vui mừng mà là lo lắng.
Đương nhiên,  con dâu Mạn Tinh vẫn là  bà ưng ý nhất, cũng   ý định đổi con dâu. Bà cũng  hề nghĩ đến việc cô gái  tìm đến là vì nguyên do .
Thay  đó, bà nghĩ về tầm quan trọng của dung mạo đối với một cô gái:
"Cô   kết hôn ?"
Mẹ Tống nghĩ, nếu  kết hôn, nhà chồng ắt hẳn sẽ khó lòng chấp nhận cô .
Nếu  kết hôn, tương lai     thể tìm  tấm chồng  chứ? Hiện tại bà   tâm tư gì khác, chỉ thấy đau lòng và sốt ruột cho cô gái .
Cố Nguyên  thấy biểu cảm  của  Tống Văn Cảnh, liền vội vàng an ủi:
"Dì Tống,    ạ, chuyện  cháu sẽ chịu trách nhiệm, sẽ   ảnh hưởng đến  ba ."
"Còn việc cô   kết hôn  , cháu cũng  rõ nữa ạ."
Diệp Mạn Tinh đang buồn chán   giường bệnh,   bèn nhướng mày:
"Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế nào? Cưới cô  ?"
Cố Nguyên   thấy âm thanh , tim liền đập thình thịch, cơ thể  cứng đờ một lúc  gật đầu.
Không chỉ Diệp Mạn Tinh mà ngay cả  Tống cũng ngây :
"Chuyện ... e là   lắm  nhỉ?"
Diệp Mạn Tinh  xong, im lặng một lát,  hỏi:
"Mấy  lính các  rốt cuộc  xảy  chuyện gì ?"
Tống Văn Cảnh  khi băng bó xong xuôi trở về,   câu hỏi , bước chân cũng  dám  , chỉ  ở cửa  vợ  'chấn chỉnh'  khác.
Cố Nguyên thấy phiền lòng, quả thực  cảm thấy  bứt rứt. Anh và Tống Văn Cảnh  giống , đây là  đầu  gặp  một sự việc rắc rối liên quan đến bạn   đến thế.
"Cũng     cưới cô , mà là... cô  cứ nhất định đòi  ba  cưới . Tất nhiên là   , nên  sẽ   chịu trách nhiệm."
Diệp Mạn Tinh  xong thì thấy tay chân  ngứa ngáy. Quả nhiên  hổ là   thể trở thành bạn bè với Tống Văn Cảnh, suy nghĩ cứ ngô nghê, chất phác y hệt ,  mà thật thà đến  chứ?
Cô hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-401.html.]
"Này, nếu   cứu các , các   lấy    vợ  chồng. Vậy lỡ   khác  cứu các  thì hai   bỏ , cưới   ?"
"Rồi lỡ   một  đàn ông khác cứu các  nữa, các   ly hôn để cưới    nữa ?"
Cả căn phòng chợt tĩnh lặng.
Cố Nguyên  đầu  thấy lập luận lạ lùng ,   thấy đầu óc   chút rối bời.
Nghĩ rộng  theo lời của Diệp Mạn Tinh, Cố Nguyên  khỏi rùng , nổi hết da gà. Hừm.
Gà Mái Leo Núi
Sau thoáng sửng sốt,   im lặng. Tóm , Cố Nguyên luôn tự hào  là kẻ "vạn bụi hoa  dính một phiến lá",    thể  cái suy nghĩ kỳ quái đó chứ?
Chắc chắn là do  cái tính tình "c.h.ế.t cũng  chịu trách nhiệm" của thằng bạn  lây nhiễm, đầu độc . Vốn dĩ Cố Nguyên vẫn là kẻ phong lưu lãng tử, luôn  thể trêu hoa ghẹo nguyệt, bình thường  việc cũng dứt khoát   đấy. Ấy  mà    xảy  sự cố, tất cả   đều  đổi.
Ngay cả Diệp Mạn Tinh cũng ít nhiều thấu hiểu những tổn thương tâm lý hậu chiến của  đàn ông. Cô thấy   trợn tròn mắt, vẻ mặt sững sờ.
Diệp Mạn Tinh   thêm lời nào.
Cô  bộ dạng Cố Nguyên lúc đó, cũng   rằng   thể giải quyết  những chuyện . Nếu  về  , ai  thể sánh bằng cô, một   tựa tiên nữ giáng trần?
Cô   nhiều, chỉ nhẹ nhàng gợi ý:
"Có điều, các   thể tìm trưởng khoa Tân mà hỏi thăm một chút, hình như ông  là chuyên gia trong lĩnh vực ."
Nói chính xác là một chuyên gia phẫu thuật tuyệt vời. Tống Văn Cảnh băng bó vết thương xong, đẩy cửa bước , trầm giọng :
"Cố Nguyên,    đây một chút."
Trong thoáng chốc,  ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía ,  gian lập tức chìm  tĩnh lặng.
Bấy giờ,  Tống  thấy con trai  xuất hiện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Văn Cảnh, con   viện ?"
Diệp Mạn Tinh cũng ngước  . Tống Văn Cảnh thấy lòng  ấm áp lạ thường, ánh mắt dịu dàng dừng   đứa bé đang  trong cũi,  nhẹ giọng :
"Lát nữa con sẽ báo tin vui. Tạm thời thì con  cần  viện nữa ."
Mẹ Tống trừng mắt  , còn  vung tay đ.á.n.h cho một cái.  tiếng bước chân vang lên, cửa   đóng sập , bà đành  trơ mắt  .
Bà cũng  gọi điện hỏi ý kiến của chồng. Gặp  loại chuyện ,  Tống chợt nhớ , ông  luôn  nhiều ý kiến  hơn bà.
Câu chuyện chuyển sang một diễn biến khác. Khi Diệp Mạn Tinh sinh một cặp trai gái kháu khỉnh trong bệnh viện, tin vui  cũng nhanh chóng lan truyền đến thôn họ Diệp.
Cha Diệp,    liệt giường hai năm trời, nay bỗng xuất hiện một kỳ tích: ông  thể  dậy, chính xác hơn là chống nạng để  lên.