“Nhìn  đó.”
Diệp Mạn Tinh thản nhiên nhét mấy miếng đào  miệng  ném một miếng về phía nam chính. Tống Văn Cảnh theo phản xạ giơ tay đón lấy.
Thứ nước chua ngọt tràn qua kẽ răng, ngọt ngào hệt như đôi môi vợ .
“Nhìn  để  gì?”
Biết cô đang buồn chán, Tống Văn Cảnh học cách trò chuyện cùng vợ.
Diệp Mạn Tinh kéo chiếc ghế đẩu nhỏ  phòng, chống cằm, nghiêng đầu  : “Mọi  đều khen ngợi .”
“Khen cái gì?”
Diệp Mạn Tinh đáp: “Họ    ,  giỏi giang,  cưng chiều vợ,  rằng họ ghen tị với em lắm.”
Tống Văn Cảnh đóng tấm vách ngăn cuối cùng lên,  xong chợt khựng , đột nhiên  đầu  cô, trong giọng  mang theo ý  vô cùng quyến rũ: “Còn em thì ? Em  thích ?”
Diệp Mạn Tinh nghiêm túc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc  : “Nếu em  thích, chẳng  là mắt  của em quá kém  ?”
Suy cho cùng,  cũng là nhân vật nam chính nổi tiếng trong nguyên tác,  lẽ là kiểu  hầu hết các cô gái đều yêu thích.
Thành thật mà , cô cũng  thích. Cộc, cộc, cộc.
Trong phòng  vang lên tiếng gõ gỗ lách cách. Diệp Mạn Tinh   tò mò: “Anh ba, còn  xong ?”
Tống Văn Cảnh vẫy tay gọi cô,  nắm tay cô đẩy sang một bên cũi, giọng  đầy từ tính: “Em  xem, đây là một bên giường đôi đấy.” “Vậy phía bên  là…?”
Tống Văn Cảnh: “À, phía bên  là một chiếc giường khác, để   khi hai đứa nhỏ  đời, chúng  thể ngủ chung một chỗ.”
Anh chỉ  sáu bánh xe của chiếc cũi, giọng  mang theo chút đắc ý: “Với chiếc cũi , em  thể đẩy chúng  khắp nhà mà  sợ vướng víu.” Anh thử thu gọn bánh xe gỗ ,  là chiếc giường   thể cố định  mặt đất một cách chắc chắn.
Diệp Mạn Tinh chợt ngẩn , những bánh xe  quả thật  nhỏ,  là cũi đôi, Văn Cảnh đúng là khéo tay  .
Thấy cô ưng ý,  đàn ông bảo cô  sang một bên mà ngắm, còn  thì tay thoăn thoắt  thành nốt chiếc cũi còn dang dở . Tống Văn Cảnh quả thực tài giỏi,  cộng thêm xuất  danh giá từ gia tộc họ Tống ở thủ đô, điều   thể giúp  một bước lên mây.
Trước khi Diệp Mạn Tinh rời , cô ngẩng đầu lên hỏi : “Anh Ba.”
Diệp Mạn Tinh nắm lấy cánh tay , cảm giác nhồn nhột giống như chú mèo nhỏ đang cào nhẹ, khiến lòng  đàn ông bỗng dưng ngứa ngáy.
“Sao thế em?” Tống Văn Cảnh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-386.html.]
Diệp Mạn Tinh suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh Ba,   bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu cội nguồn của cha  ?”
Bàn tay đang mài dũa thanh gỗ của  đàn ông chợt dừng , căn phòng đột nhiên im lặng lạ thường: “Sao đột nhiên em  hỏi chuyện ?”
Tống Văn Cảnh  thấy đôi mắt  của vợ đang   chằm chằm,  nghiêm túc suy nghĩ  : "Anh  bao giờ nghĩ tới vấn đề .”
Tống Văn Cảnh: “Dù cha  ruột của cha là ai  chăng nữa, đối với chúng  mà  cũng  quá quan trọng  em.”
Diệp Mạn Tinh   ngạc nhiên: ...?
Hả?
Anh   thiết tha lắm với việc nhận   ?
Diệp Mạn Tinh hỏi: “Nếu đối phương  gia thế hiển hách thì ?”
Tống Văn Cảnh kéo tay áo lên, dùng mu bàn tay sạch sẽ nhất lau  vệt nước trái cây còn sót   khóe miệng vợ, thản nhiên : “Nếu địa vị cao thì  khi em   thêm mấy ‘bà dì’ xa lạ đến quấy rầy đấy, em  vui ?”
Tống Văn Cảnh: “Còn nếu như gia cảnh sa sút, nghèo khó, cần nhà chúng  giúp đỡ, em  thấy phiền lòng ?”
Gà Mái Leo Núi
Bàn tay   tiếp tục lắp ráp nửa chiếc cũi còn : “Vấn đề là, họ  nhiều năm như   tìm  cha, mà cha   lạc  chiến trường, liệu  cha đó còn sống ?”
Diệp Mạn Tinh  tiếp: "Nếu như ông  vẫn còn sống thì ? Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tìm đến?”
Tống Văn Cảnh cũng   vì  vợ   về vấn đề . Anh sẽ  bỏ qua bất kỳ vấn đề gì vợ nêu , trái   còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, đưa  một câu trả lời vô cùng bất ngờ cho Diệp Mạn Tinh.
“Nếu như em vui, chúng   thể  xem một chút.”
Tuy  như thế, nhưng Diệp Mạn Tinh cũng xác nhận rằng Tống Văn Cảnh và những  trong gia đình  chẳng mấy thiết tha với việc nhận họ hàng, nên cô  nhắc đến chuyện nhà họ Tống nữa.
 thông qua cuộc trò chuyện , Diệp Mạn Tinh phát hiện ở chung với Tống Văn Cảnh, thật sự sẽ vô tình   ảnh hưởng, cô sẽ  thích .
Ít nhất là bởi sự chu đáo của , dẫu cho  thích chuyện đó,  vẫn bằng lòng chấp nhận vì vợ mà  tìm hiểu  lẽ, quả thực     lòng.
Chẳng trách    lòng  đến .
Mùa hè ở quân đội biên phòng  chút nóng nực, thời tiết oi ả khác thường. Ngay cả lũ muỗi vo ve trong sân nhà đồng chí Đoàn trưởng Tống cũng thưa thớt hẳn.
Dần dà, khi tiết trời chuyển sang thu, những  sân khác muỗi bắt đầu sinh sôi nườm nượp, riêng sân nhà đồng chí Đoàn trưởng Tống  càng thanh vắng hơn, dẫu cho các loài hoa đang đua  khoe sắc.
Mọi  đồn rằng, sân nhà đồng chí Đoàn trưởng Tống trồng một loại cây đặc biệt  thể xua đuổi lũ muỗi, đến nỗi  con nào dám bén mảng.