Cậu  cũng đang tức giận với Tống Văn Cảnh, cái tên sĩ quan chồng của Diệp Mạn Tinh , cặp đôi khốn kiếp !
“Không  gì thì  cúp máy đây.”
Tiểu Giang vội vàng giữ chặt lấy ống : “Anh,  đang ở vùng biên nào,   em qua đó ? Khi nào  mới về?”
Tân Lâm trầm ngâm một lát, hồi lâu mới lên tiếng: “Mấy tháng nữa  sẽ  .”
“Cứ ở  đến cuối năm nay, đợi cô …” Đợi cô  sinh xong  về.
Lời cuối cùng,   nuốt  trong.
Tân Lâm day day trán, cảm thấy đầu càng đau hơn, khi hương hoa đào thoang thoảng quyện   gian, những áng khói t.h.u.ố.c đỏ lượn lờ  mắt,   dường như  thấy từng cánh hoa đào đang rơi rụng.
Khoảnh khắc cơ thể  đẩy ,   dường như cũng ngửi thấy mùi thơm mơ hồ, cùng với tiếng sấm rền vang lên, cái khoảnh khắc tươi mát  cũng vụt tắt.
Sáng thứ Sáu hôm , Diệp Mạn Tinh kết thúc buổi học cuối cùng, chính thức nghỉ sinh.
Chắc vì bụng to nên lớp tiếng Anh của cô đều  xếp  buổi sáng, tiện cho cô  thể về thẳng  giờ học.
Tống Văn Cảnh bận rộn  thể đón cô mỗi ngày nên Diệp Mạn Tinh cũng quen với việc tự  đạp xe  về.
Tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên, thỉnh thoảng    cất tiếng chào: “Cô Diệp về đó ?”
“Chào cô Diệp nhé!”
Tan học, Diệp Mạn Tinh đạp xe tới căng tin quân đội. Hôm nay, cô may mắn mua may bán đắt  một con cá tươi, bèn đạp xe rời khỏi khu tập thể quân đội, đến thăm nhà chị Thẩm Nhuyễn Linh. Nghĩ đến việc   sẽ    đến ở, Tống Văn Cảnh  thuê một căn nhà rộng rãi với mấy gian, giá thuê một tháng là tám tệ.
Căn nhà khá rộng rãi, Diệp Mạn Tinh  tham quan một lượt, tám tệ một tháng mà  rộng rãi đến hai tầng, quả là  tệ chút nào.
“Chị Linh, đây là chìa khóa căn nhà mà bên quân đội cấp cho em thuê, mấy túi  hoa của em cũng sẽ gửi ở đấy, khi gia đình họ Điền đến lấy hàng, em sẽ liên lạc với chị.”
Thẩm Nhuyễn Linh tính tình bộc trực,  mới gội đầu xong, dáng  cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc cắt ngắn cũn, thoạt  cứ ngỡ là con trai.  chị  thực sự  đáng tin cậy,   quý mến Diệp Mạn Tinh. Chị  dùng khăn lau khô mái tóc còn ướt sũng,  khi nhận lấy chìa khóa, chị  hỏi: “Tinh Tinh,  là em ở  đây ăn cơm với chị nhé, để chị trổ tài nấu nướng.”
Diệp Mạn Tinh bèn hỏi chị    cách  cá . Thẩm Nhuyễn Linh gật đầu lia lịa, thế là cô yên tâm đưa con cá cho chị .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-382.html.]
 khi  thấy chị  g.i.ế.c con cá một cách thô bạo, Diệp Mạn Tinh  khỏi nhíu mày.
Dẫu , cô   bất cứ điều gì,   đó đợi chị Linh  cá xong xuôi. Lúc bắt đầu chế biến món cá, Diệp Mạn Tinh chủ động đến giúp: “Để em phụ một tay cho.”
Khuôn mặt rám nắng của Thẩm Nhuyễn Linh bỗng ửng đỏ: “Vậy để chị  nhóm bếp.”
Chỉ lát  khi bắt đầu chế biến, mùi thơm nồng của món cá nhúng đầu  khiến Thẩm Nhuyễn Linh ngây ngất,   kìm  lòng.
Diệp Mạn Tinh  với cô : “Sau , khi em  còn trong quân ngũ nữa, việc   sẽ bất tiện hơn,  ngoài cũng chẳng dễ gì   khu doanh trại. Kể từ đây, nếu  nhu cầu gì, cứ liên hệ với chị nhé.”
“Chợ đen dù  cũng  mấy an , em..." Diệp Mạn Tinh khẽ chần chừ. Cô vẫn cần tiếp tục thu thập ngọc để nạp   gian của , vốn dĩ cô  tự  , nhưng giờ đây điều kiện  cho phép.
Thai lớn dần, việc đến chợ đen càng thêm bất tiện.
Gà Mái Leo Núi
Thẩm Nhuyễn Linh  là  phụ nữ mạnh mẽ, tháo vát, chẳng nề hà việc gì nặng nhọc,   lui tới chợ đen: “Tinh Tinh, em cần  gì cứ  chị. Chị  liên hệ với nhà họ Điền ..."
“Về chuyện    tay với chúng  hôm đó, chị sẽ liên hệ  Triệu, xem liệu  thể tra  tung tích kẻ đó .”
Chẳng đợi Diệp Mạn Tinh  lên tiếng, Thẩm Nhuyễn Linh  lấy  một chồng băng ghi âm: “Đây là chị mua ở chợ đen cho em đấy, em xem , ngần  cuốn mà chỉ tốn ba mươi tệ thôi đó.”
Diệp Mạn Tinh chợt ngẩn , ước chừng cũng  đến hơn chục cuốn băng, thậm chí hai chục cuốn. Chị Linh quả là tháo vát!
Bởi ,  bữa ăn, Diệp Mạn Tinh yên tâm giao hẳn chìa khóa và việc kinh doanh  hoa cho Thẩm Nhuyễn Linh tạm thời quán xuyến, đồng thời nhờ cô  tiếp tục giúp tìm thêm tin tức về ngọc thạch.
Khi  về, Thẩm Nhuyễn Linh ôm chặt lấy cô, dặn dò: “Tinh Tinh , em sắp sinh ,  cần   ngoài thường xuyên nữa . Nếu  việc gì gấp, chị sẽ tìm em ở cổng khu doanh trại.”
“Hoặc là ở cổng trường mầm non cũng .”
Diệp Mạn Tinh gật đầu.
Lúc hai  chia tay, Diệp Mạn Tinh cũng tiện thể giao luôn việc thu thập dụng cụ chống sét cho cô .
Dù  giờ đây cô cũng chẳng còn ai để giao phó những việc , xem  chỉ  thể nhờ cậy chị Linh .
Lúc  về, cô mỉm   với Thẩm Nhuyễn Linh: “Chị Linh , chị  kiêm nhiệm nhiều việc quá, em sẽ tăng lương cho chị hoặc chia thêm phần trăm từ việc kinh doanh  hoa. Chị  thế nào đây?”