Chính vì lẽ đó, mì ăn liền và gạo  thể bán  với giá hơn ba tệ cho năm cân. Cô bán vội vàng mấy gói mì ăn liền cùng  gạo và lúa mì, cũng  thu về  hơn ba mươi tệ.
Cô dạo quanh một lượt, nhận thấy mặt hàng  săn đón nhất ở khu chợ đen  chính là lương thực. Còn món hàng quý giá nhất  là đường: đường nâu, đường phèn, đường trắng, tất thảy đều   nhiều  tìm mua.
Thịt thà cũng là mặt hàng   ít  hỏi mua.
Tóm , tại cái chợ , phàm là lương thực thực phẩm thì đều  săn đón nhiệt tình. Một  đàn ông  đằng , thấy cô  ý  mua ngọc bội và tranh chữ. Khi  cô  lương thực trong , lập tức   chủ động đến, ngỏ ý đổi ngọc bội lấy thực phẩm.
 như lúc , một  đàn ông chừng bốn mươi tuổi chủ động đến gần, hỏi cô   mua nhẫn ngọc .
"Hay là chúng  qua bên  bàn bạc kỹ hơn."
Người đàn ông chỉ tay về phía bóng râm  gốc cây nơi ngã ba. Đi thêm một khúc nữa là đến khu nhà ở, tách biệt hẳn với khu chợ đen đông đúc . Chắc là gã  thấy bụng Diệp Mạn Tinh  lớn, nghĩ cô  thể lừa đảo  bỏ chạy.
Diệp Mạn Tinh vốn là hoa đào tinh,  thêm Thẩm Nhuyễn Linh đang ở gần đó để bảo vệ, cô cũng chẳng  gì  e ngại.
Hai  đến chỗ râm mát. Gã đàn ông lấy  một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy dành cho nam giới, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Hắn : "Cái nhẫn ngọc  là đồ vật gia truyền từ đời cha ông để .   dám đòi hỏi nhiều, cô đưa  một trăm tệ tiền mặt là ,  cần phiếu."
Diệp Mạn Tinh cầm lấy chiếc nhẫn. Chuyện nó   phỉ thúy   thì tính , cô cũng chẳng để ý đến việc nó là cẩm thạch  ngọc bội gì. Điều cô quan tâm hơn cả là linh khí bên trong nó liệu  đủ để nuôi dưỡng thành ngọc thạch linh khí trong  gian của   .
Cô sờ thử, thấy thành phần thì   gì đáng , nhưng đáng tiếc là linh khí bên trong  tiêu hao quá nhiều. Vậy mà   còn dám đòi một trăm tệ ư?
Diệp Mạn Tinh trả  chiếc nhẫn cho ,  thẳng: "  mua."
Gã đàn ông ngớ  , vội vàng kêu: "Ối chao, em gái ơi, cô cứ trả giá  chứ, còn  mặc cả mà! Sáu mươi tệ, sáu mươi tệ thì  ?"
 Diệp Mạn Tinh chẳng buồn để tâm đến  nữa, bởi lúc  cô   đến chỗ một đống đá lổn nhổn ở khúc quanh, nơi  hai  đang trao đổi mua bán. Mắt cô tinh tường,  thể  rõ hai bức tranh cổ và một miếng noãn ngọc, lớn chừng ba ngón tay của trẻ sơ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-375.html.]
Miếng ngọc đó chứa  ít linh khí. Diệp Mạn Tinh khẽ  xổm xuống phía , chăm chú theo dõi. Bởi vì cô chợt nhận  hai  đang giao dịch  trông thật quen mắt... Họ  ai khác chính là nữ chính trọng sinh Trần Kiều Kiều và  vợ trẻ đang m.a.n.g t.h.a.i mà cô từng gặp ở cửa hàng Mậu dịch Hữu Nghị!
Diệp Mạn Tinh thò đầu  , trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Nữ chính trọng sinh trong nguyên tác vốn là  yếu đuối, luôn  lóc,  tại  ở cửa hàng  cô   phẫn nộ mắng mỏ  đàn ông đó như ? Chẳng lẽ đây   là phá vỡ thiết lập nhân vật ?
Hay  cách khác, liệu   nữ chính trọng sinh   một nhiệm vụ khác, là đặc biệt quan tâm đến cô vợ m.a.n.g t.h.a.i ? Và giờ đây, chính cô vợ trẻ đó  xuất hiện ở chợ đen để bán tranh chữ và noãn ngọc?
Gã đàn ông ban nãy vẫn còn lải nhải theo : "Em gái ,  là chúng  bàn bạc thêm một chút nữa nhé?" Lúc , Diệp Mạn Tinh  rõ tiếng  đang giao dịch với cô vợ trẻ. Hắn : "  năm mươi cân gạo, để ở chỗ  chỉ định. Ngoài , miếng ngọc   sẽ mua với giá hai trăm tệ tiền mặt,  cần phiếu."
Trần Kiều Kiều ngạc nhiên, buột miệng: "Đắt thế ư? Bây giờ ngọc đá  đáng giá mấy .  cũng   nhiều gạo trắng đến mức đó.   thể trả thêm cho cô ít bột mì, chứ gạo thì   đủ."
Cô vợ trẻ kiên quyết lắc đầu: "Vậy thì   bán. Miếng ngọc  là noãn ngọc,   cho việc bồi bổ cơ thể. Nó còn là đồ vật gia truyền nữa, nếu   túng thiếu tiền bạc thì  cũng chẳng bán ."
Ngay lúc , hai trăm tệ quả thực là một món tiền lớn  bao. Một chiếc đài bán dẫn loại  cũng chỉ  giá một trăm bốn mươi tám tệ. Hai trăm tệ đủ để một gia đình sinh hoạt và chi tiêu tằn tiện trong suốt hai năm trời. Còn năm mươi cân gạo trắng thì xấp xỉ hơn ba mươi tệ. Thảo nào cô vợ trẻ  dám hỏi mua quần áo trẻ em đắt đỏ như . Xem , chồng cô  chẳng hề   về những thứ .
Dạo , khối  còn chẳng  đủ lương thực để ăn no,  mà cô    gạo trắng ư? Một gia đình bình thường mà tích trữ  năm cân gạo  là quý giá lắm .
Muốn năm mươi cân? Thực lòng mà ,  mấy ai  thể xoay sở  từng . Trần Kiều Kiều  trả đủ gạo, cô   dùng lương thực phụ bù , nhưng cô gái trẻ  nhất quyết  chịu.
Vụ mua bán  thành.
Trần Kiều Kiều  nỡ để hai bức tranh đó rơi  tay  khác, cô  vội hỏi: "  lấy miếng ngọc của cô, cô  thể bán riêng hai bức tranh  cho   ?"
Cô     những bức tranh đó sẽ  đưa  các phòng đấu giá, một bức  thể lên tới hàng triệu tệ, đương nhiên cô    để tiền bạc cứ thế bay  mất.
Gà Mái Leo Núi
Trần Kiều Kiều c.ắ.n răng: "Miếng ngọc của cô bán những hai trăm tệ thì đắt quá. Bây giờ hai trăm tệ đủ cho một gia đình sống tằn tiện trong hai năm ."